BA BÉ BI LÀ NAM CHÍNH PHẢN DIỆN - Trang 277

Tôi nuốt nước miếng nhìn vẻ thần bí, sợ hãi của hai người Thục Phân và

Ji So rồi nhìn sang người bình tĩnh nhất phòng : Ngô Tưởng Đình.

“Mekinson nổi danh là một ngôi trường tài giỏi, nổi tiếng nhưng nó

cũng nổi tiếng trong khu vực này... một ngôi trường ma!” Tưởng Đình nhẹ
giọng.

Tôi há mồm, đọc truyện so với nghe kể làm sao hấp dẫn bằng. Tôi đưa

đầu lại gần Tưởng Đình, bốn chúng tôi tụm lại một chổ. Giọng của Tưởng
Đình vang lên nhẹ nhàng, xì xào vang lên đều đều:

“ Chúng mình đã học ở đây từ năm lớp 8, cách đây hai năm có bốn học

sinh hai nam và hai nữ đã tự vẫn ở phòng học số 307... chỉ trong một đêm,
bọn họ cùng nhau cắt cổ tay tự vẫn”

Tôi há mồm, quá hồi hợp. Giọng Tưởng Đình vẫn xì xào.

“Sau cái chết của bốn người bọn họ thì trường xuất hiện lời đồn đại rằng

oan hồn bọn họ vẫn chưa tiêu tan thường hay hiện về lúc trời tối. Mọi người
ban đầu không ai tin hết nhưng sau đó không một ai không dám tin”

“Trước đó có rất nhiều người không tin, nhưng cậu biết đó, căn tin

trường mở cửa liên tục từ 6h sáng cho tới 11h đêm. Lúc ấy có rất nhiều học
sinh xuống trường đi tập thể dục, đi dạo, đi ăn... thậm chí chơi trò chơi vào
ban đêm. Trong 100 người ra khỏi phòng vào ban đêm thì có 90 người nhìn
thấy hồn ma của bốn học sinh yểu mệnh đó”

“Một truyền 10, 10 truyền trăm trong trường bắt đầu bàn tán xôn xao.

Hiệu trưởng tân nhiệm biết được đứng ra hạ lệnh cấm tất cả học sinh không
được phép nói ra nói vào về việc hồn ma xuất hiện nữa nếu ai trái lệnh sẽ bị
đuổi học và đóng phạt một số tiền lớn vì tội truyền bá sai sự thật, mê hoặc,
rối loạn lòng người”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.