BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 177

- Ai sai mày tới? Simun cho mày bao nhiêu tiền.
Hắn lắc đầu lia lịa:
- Simun là ai, tôi không biêt.
Văn Bình bặm môi nghĩ ngợi. Nếu tên mặc đồ đen không phải là thủ hạ của
Simun, gã cụt chana, chủ tiệm nhảy Yêu đương, nhân viên đáng gờm của
Quốc tế Đặc vụ, thì là người của ai? Văn Bình không tin Simun ra lệnh giết
chàng. Một tia chớp lóe sáng trong óc. Văn Bình hỏi hắn:
- Mãy đừng giấu nữa. Tao biết mày là người của ai rồi. Mày khai thật đi,
tao sẽ tha về, không giết. Bằng không, bắt buộc tao phải hạ thủ…
- Tôi không thể nào tiết lộ.
- Anh không ngậm miệng được đâu. Tôi sẽ có cách bắt anh cũng khai.
- Người ta sẽ không tha thứ cho vợ con tôi nếu tôi bép sép. Anh có thể cắt
tai, xẻo lưỡi, khoét mắt tôi là cùng, những sự tra tấn tàn bạo ấy vẫn không
thể làm tôi hé miệng. Dầu anh giết, tôi cũng phải nín lặng. Xin anh hiểu
cho. Anh tha chết tôi xin cảm tạ, nhược bằng anh giết, tôi cũng không dám
oán thán.
Văn Bình đi đi lại lại phòng. Chàng đứng lại móc túi lấy thuốc Salem. Rít
hơi thuốc thơm mùi bạc hà, chàng bảo tên mặc đồ đen.
- Thôi, nhặt dao mà về.
Thích khách nhìn chàng, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
- Anh tha chết cho tôi?
Văn Bình gật đầu:
- Ừ, anh về đi.
Gã người Lào vái Văn Bình ba cái cung kính:
- Tôi mang ơn anh trọn đời.
Văn Bình đứng yên như tượng đá giữa phòng. Trán nhiu lại, chàng suy nghĩ
mạnh mẽ. Chưa lần nào lên Vạn tượng chàng bị đối phương dằn mặt như
lần này. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ, những xác chết vô tội đua nhau nằm
xuống, những viên đạn ghê gớm, những lưỡi dao kinh khủng cùng vào
người chàng… Văn Bình ném điếu thuốc cháy dở xuống đất.
Bên ngoài, trời bắt đầu sáng rõ.
(Xin đọc tiếp quyển hạ)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.