BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 189

gì.
- Nếu không sợ, tại sao anh không giết hắn, như tôi đã hạ lệnh.
- Vì hắn là ân nhân của tôi.
- Hừ, có lẽ anh sắp bào chữa rằng trước kia hắn đã cứu anh thoát chết.
- Sự thật là thế. Sự thật là cách đây gần 20 năm, hắn đã cứu tôi khỏi tay lính
đoạn đọc biên giới.
- Tôi không tin. Hồi ấy, hắn chỉ là một thiếu niên măng sữa.
- Ông không tin là quyền của ông. Hắn chỉ 10,12 tuổi là cùng. Nhưng nhờ
cây nà kỳ dị của hắn, tôi còn sống đến ngày nay. Tôi đã thề sẽ trả ơn. Định
mạng đã run rủi cho tôi gặp hắn, và hắn lại là Z-28, kẻ thù của Quốc tế Đặc
vụ.
- Trời ơi, một ông già như Simun, giết người không gớm tay mà cũng biết
tình cảm vụn.
- Dầu sao tôi cũng là con người. Kẻ giang hồ như tôi không thể vong ân bội
nghĩa. Nếu tôi vong ân bội nghĩa, anh em tứ chiếng sẽ khinh bỉ tôi.
- À, anh đã phản bội.
- Kẻ giang hồ như Simun không khi nào phản bội. Tôi đã tuyên thệ, tôi
quyết giữ lời thề ấy đến phút cuối cùng. Tôi không khi nào phản bội Quốc
tế Đặc vụ. Song ông cũng đừng bắt tôi phải phản bội ân nhân.
Người đeo mặt nạ đập bàn, sẵng tiếng:
- Dầu sao, anh cũng đã trái lệnh tôi. Trái lệnh, tất anh phải chết.
Simun cười nhạt:
- Ông đừng buộc tôi phải cạn tàu ráo máng. Trước khi vào đây, tôi đã đề
phòng chu đáo rồi. Vệ sĩ của tôi đang đợi ở ngoài. Nếu tôi không ra, họ sẽ
không để ông yên. Ông đừng quên tôi là ông vua anh chị ở Vạn Tượng.
Người đẹo mặt nạ nghiến răng tức tối:
- Anh đã đề phòng chu đáo song còn quên cái này.
Khẩu súng côn của hắn được rút ra khỏi vỏ, chĩa về phía Simun, Song
Simun cũng rút súng nhanh như chớp. Hai người gầm gừ nhìn nhau.
Simun vẫn cười nhạt:
- Nếu ông bắn trước, tôi sẽ nổ súng liền. Hẳn ông đã nghe tài thiện xạ của
tôi từ lâu. Tôi bắn không đến nỗi dở. Phiền ông cất súng vào túi. Tôi vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.