BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 211

- Anh còn sống để tiếp tục lăng nhăng với đàn bà là nhờ em. Ngày nào em
cũng cầu nguyện cho anh. Lần nào, anh thề độc, em cũng phải lẵng lặng xin
ngài xá tội. Được tin anh về, em đã mua sẵn bó huệ trắng và thẻ nhang. Yêu
anh, thương anh, em lại bỏ qua cho anh lần nữa. Song em quyết không tha
Quỳnh Loan.
- Em sẽ làm gì nàng?
- Hừ, nữ nhân viên ban Biệt vụ vừa thành lập một hội kín, anh biết không?
Mệnh danh là HBVCB, nghĩa là hội Bảo vệ Công bằng. Nhân viên Biệt vụ
toàn là người đẹp chinh phục đàn ông dễ dàng, nên chúng em sợ mất người
yêu mọt cách khờ dại và oan uổng. Chúng em cam kết với nhau, không
được léo hánh đến cấm địa. Hể đoàn viên nào phạm tội…
Nguyên Hương ngừng bặt. Văn Bình hỏi gặng:
- Hội sẽ làm gì?
- Em không nói. Vì nói ra, anh sẽ báo cáo lại với Quỳnh Loan. Em chỉ nhờ
anh bảo cho nàng biết là sửa soạn về Sài gòn để chịu tội.
Chàng thở dài”
- Chung quy anh gây ra cả. Nàng không có tội gì hết. Hội trừng phạt nặng
mấy, anh xin chịu. Và từ nay…
- Hừ, lại sắp thề rồi.
Xe hơi lái vào phi trường quân sự Biên Hòa. Nhìn chiếc máy bay sơn trắng
nằm dài trên phi đạo dưới ánh đèn sáng rực, Nguyên Hương nôn nao trong
dạ. Văn Bình là chàng trai hoang toàng yêu lung tung, yêu không mà cả,
song là ý trung nhân đằm thắm của nàng từ nhiều năm nay. Công tác nguy
hiểm đã lôi kéo chàng vào nếp sống bừa bãi, thật ra trong tiềm thức chàng
vẫn dành thiện cảm cho nàng. Chàng sắp lên đường, lao đầu vào nanh vuốt
tử thần. Không biết chàng sẽ trở về, hay chàng đi mãi, để nàng một mình
vò võ.
Đột nhiên, một giọt nước mắt từ từ lăn trên gò má. Nàng khóc, tuy nàng
không muốn khóc. Tuy nàng không muốn Văn Bình biết nàng mềm yếu.
Trong bóng tối mờ mờ, giọt lệ của người vợ không bao giờ cưới làm kẻ
giang hồ xao xuyến.
- Em ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.