BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 228

nước tung téo. Mắt chàng dán vào hai lùm pha sáng quắc. Đột nhiên, nàng
gọi:
- Anh Văn Bình?
Chàng có cảm giác như bão tố vừa nổi trên sông Cửu Long. Cháng nhún
vai:
- Gì em?
Quỳnh Loan cân nhắc từng chữ:
- Em muốn hỏi anh một việc quan trọng, và mong anh thẳng thắng trả lời.
- Sẵn sàng.
- Em không đùa đâu. Anh phải hứa danh dự là không được nói dối. Nếu
không…
- Khổ quá, em bắt anh thề thốt làm gì. Nguyên Hương thường bảo anh là cá
trê chui ống. Từ xưa đến nay, chưa người đàn bà nào tin lời thề của anh.
- Em là con gái, chưa phải đàn bà. Hơn ai hết, điều này anh đã biết. Trưa
nay…
Văn Bình tái mặt. Chàng nhớ lại những phút cuồng dại với nàng. Chàng
vừa phạm một lỗi lầm ghê gớm. Một tội ác không thể tha thứ. Ngồi bên,
nàng nói tiếp, giọng đều đều như ông chánh thẩm tại tòa đại hình:
- Không ai tin lời thề của anh, nhưng riêng em, em tin một cách tuyệt đối.
Anh thề đi.
- Ừ thì anh hứa danh dự là nói thật. Vả lại, em định hỏi anh chuyện gì?
- Chuyện tâm tình giữa anh và em, giữa anh và nhiều người khác. Anh đối
với chị Nguyên Hương ra sao?
- Từ nhiều năm nay, chưa ai đặt cau hỏi nan giải này với anh. Cả Nguyên
Hương cũng chưa khi nào hỏi anh. Vì anh rất sợ trả lời. Nhiều lần, vắt tay
lên trán, nghĩ lại những điều đã hứa, và nhìn tương lai đen tối trước mặt,
anh vẫn không tìm ra giải đáp.
- Em muốn anh trả lời dứt khoát.
- Suốt đời, câu hỏi này vẫn lòng dòng, không thể nào dứt khoát được đâu.
Nếu anh trả lời là yêu Nguyên Hương, em sẽ hỏi vặn anh tại sao chưa lấy
nàng làm vợ. Em sẽ mắng nhiếc anh là gã đàn ông sở khanh, một tay bẻ nát
hàng chục cành phù dung khờ dại. Em tha lỗi cho anh. Cách đây một phút,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.