BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 229

anh vừa nghĩ trong óc rằng trưa nay anh phạm một tội ác kinh tởm.
Chàng đinh ninh nàng sịu mặt. Nhưng không, nụ cười trên môi nàng đột
nhiên nở rộng, và tươi tắn hơn bao giờ hết:
- Cái được anh gọi là tội ác kinh tởm em lại coi là hạnh phúc. Anh đã mang
lại ánh sách cho đời em. Lần đầu tiên, em tận hưởng hạnh phúc với đàn
ông. Em đòi hỏi thật nhiều, nhưng thật ra, em chẳng đòi hỏi gì hết. Em chỉ
yêu cầu anh điều này: nếu anh yêu Nguyên Hương tha thiết, anh nên thành
hôn với nàng, em sẽ giúp anh toại nguyện. Vì anh có vợ, em sẽ không dám
sàm sỡ, không dám hy vọng nữa. Ngược lại, em anh sẽ sống một cuộc đời
nghiêm chỉnh. Đằng này… Đằng này, em vẫn hy vọng. Nhiều người nữa hy
vọng…
- Nghĩ cho cùng, anh chết là hơn. Anh sống, nhiều người trong số đó có
em, sẽ khổ. Anh sống, anh sẽ phạm thêm nhiều tội ác nữa.
- Đứng nói bậy. Anh chết, em cũng tự vận.
- Trời ơi!
- Em nói thật đấy. Nhiều khi em muốn có con với anh. Nếu không làm vợ
anh. Ít ra em cũng có bên mình hình bóng của anh. Em sẽ nuôi con khôn
lớn rồi vào tu viện. Tên con, em sẽ đặt là Văn Bình. Lớn lên, nó sẽ nối
nghiệp cha nó. Nó cũng mang bí hiệu Z-28.
Văn Bình lại lặng thinh. Giọng Quỳnh Loan vẫn đều đều, bình thản:
- Em đã nhất quyết rồi. Không sức mạnh nào trên đời này có thể làm em
đổi ý kiến. Sau khi hoàn thành công tác, em sẽ ở lại Vạn tượng. Em sẽ viết
thư riêng cho ông Hoàng. Về phần anh, suốt đời anh không được phép lấy
vợ.
Văn Bình thở phào ra:
- Tưởng gì, nếu bị cấm lấy vợ anh xin ký hai tay.
- Anh đừng tưởng bở. 3, 4 năm nữa, anh có bổn phận phải dạy con nên
người.
Chàng cười vui vẻ:
- Nghe em nói, ai cũng tưởng em là vợ anh, hoặc ít ra đang có mang với
anh.
- Hồi nhỏ, em là đưa lì nhất trường, muốn gì là được. Em không vòi vĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.