BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 233

sẽ làm em mất nghị lực luôn luôn sợ sệt và lo lắng. Ông Hoàng tiên đoán
đúng thật. Em nên viết thư thú tội đi.

Tiếng chân người rõ dần. Rồi một bóng đen hiện ra bên cửa xe. Thấp
thoáng trong đêm tối, Văn Bình nhận ra một thanh niên dong dỏng cao, đeo
kính cận thị. Cách cửa xe một thước, hắn đứng lại, lên tiếng :
- Thu vông đây.
Quỳnh Loan đáp :
- Chào anh. Anh đến rất đúng giờ. Đã vào được chưa?
Văn Bình mở cửa xe, nhảy xuống. Quỳnh Loan giới thiệu :
- Đây là phụ tá tùy viên văn hóa. Còn đây, thiếu úy Thu vông.
Thu vông bắt tay Văn Bình một cách ẻo lả như con gái. Bàn tay mềm nhão
và lạnh lẽo của hắn làm Văn Bình lo ngại. Hắn là người không có tình cảm,
sẵn sàng phản bội, và chuyên nghề nói dối. Hắn nói với Quỳnh Loan :
- Đề nghị cô hoãn một hai ngày nữa. Đêm nay, lực lượng canh phòng được
tăng gấp đôi.
Văn Bình nhìn hắn bằng cặp mắt tóe lửa :
- Cả thảy bao nhiêu người gác?
- Một trăm.
- Một trăm càng tốt. Anh càng dễ đưa tôi vào. Tôi sẽ trá hình làm lính gác.
- Nguy hiểm lắm.
- Tôi trả thêm 500 đô la nữa. Vị chi một ngàn. Với ngàn đô la, anh có thể
xài một tháng ở Chợ mới chưa hết.
- Tiền kíp vừa lên giá. Hai tháng trước, một ngàn đô la là nhiều. Giờ đây,
chỉ bằng 6,7 trăm thôi.
- Vậy tăng lên ngàn rưởi. Phiền anh đưa tôi vào ngay. Tôi còn nhiều việc
cần làm đêm nay, không có thời giờ mà cả và tán gẫu với anh mãi.
- Ngàn rưởi, tôi bằng lòng. Tuy nhiên…
- Anh còn đòi hỏi gì nữa?
- Tôi không dám đòi hỏi. Sở dĩ tôi rụt rè vì thiếu tướng Sulivông vừa cử
một tiểu đội đến gác ngoài cổng.
- Họ quen mặt anh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.