BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 257

Người Thứ 8

Bà Chúa thuốc độc

Chương 8 (b)

Simun chờ nàng trong căn phòng nhỏ, sau sàn nhảy, gắn máy điều hòa khí
hậu. Hắn mặc com-lê đen, thắt cà vạt trắng, tóc chải lật, trịnh trọng như dự
dạ hội. Thấy nàng xô cửa, hắn nghiêng đầu chào:
- Cô đúng hẹn quá. Nhân viên của tôi làm cô vừa ý không?
Chột dạ, nàng ngồi xuống ghế:
Cám ơn ông. Tôi đe dọa, họ mới chịu lái cho tôi đi.
Hắn mỉm cười – cái cười thâm hiểm và ngạo nghễ quen thuộc:
- Đàn em của tôi thường máy móc một cách ngu xuẩn. Cô yên tâm,
tôi sẽ trừng trị chúng. Tôi dặn chúng đến nhà, đợi cô, và đưa cô tới, không
phải để canh gác. Vả lại, tôi cần bảo vệ tính mạng cho cô. Vì, không giấu
giếm gì cô, đối phương có thể giết cô.
- Đối phương là ai? Nếu tôi không lầm, là Quốc tế đặc vụ. Tôi không
có kẻ thù nào hết, trừ ông.
- Cô hiểu lầm tôi. Luôn luôn đối với cô và Văn Bình như bát nước.
- Nghĩa là ông chấp thuận đề nghị của tôi đêm qua?
- Vâng.
- Vậy, ông cho biết địa điểm giấu thùng độc dược. Và, luôn thể, chỗ ở
của Sam Phoun.
- Nội đêm nay, tôi mới biết.
- Ồ, ông chưa tin tôi.
- Tôi rất tin cô, song làm nghề này, tin hay không tin chưa phải là vấn
đề cần thiết. Cốt làm được việc là đủ, phải không cô?
- Ông đòi thêm điều kiện nào nữa?
- Tiền…
- Như tôi đã nói đêm qua, số tiền 400 ngàn đô la sẽ được giao cho ông
sau khi Sam Phoun bị bắt, và thùng độc dược được thu hồi.
- Tiền trao, cháo múc là thông lệ của nghề buôn lậu. Nghề điệp báo
không khác buôn lậu là bao. Chưa có tiền, tôi chưa thể làm cô vừa lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.