BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 79

- Mới xuống phi cơ thì đến tìm em ngay.
- Anh vào phòng này lâu chưa?
Văn Bình chối:
- Cũng mới vào.
Bỗng nhiên nàng méo lại rồi hu hu khóc. Văn Bình đạp nhẹ vào lưng nàng:
- Tại sao em tủi thân?
Nàng sụt sùi:
- Em đã tân tàn ma dại rồi, phải không anh?
Không đợi chàng trả lời, nàng tiếp:
- Anh đừng an ủi em nữa. Em biết nhan sắc em đã về chiều rồi. Tuần trước,
em định tự tử song không có can đảm uống dấm thanh với thuốc phiện.
- Sao không xin về Sài Gòn?
- Bọn em là đĩ, đã bỏ nước mà đi, xin về sao được.
- Anh sẽ bảo đảm cho em về.
Mắt Thiếu Cơ vụt sáng. Nàng ôm chầm lấy chàng:
- Nếu được thế, anh bảo em nhảy vào lửa em cũng nhảy liền.
Chàng đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu bảo im. Nàng lắc đầu:
- Anh cứ nói tha hồ. Chung quanh, không ai nghe tiếgn Việt được đâu.
- Anh không tin. Nhân viên Bắc Việt trà trộn khá đông trong các ổ nhện.
Nàng nhe răng cười vui vẻ:
- Lâu rồi, anh vẫn chưa hết bệnh trông gà hóa cáo. Em là thổ công Vạn
Tường, anh không biết ư? Bắc Việt có bao nhiêu nhân viên trong xóm bình
khang, em đều biết hết.
Văn Bình đổi đề tài:
- Ừ nhỉ, anh quên mất. Gặp em, anh mừng qúa. Dạo này làm ăn khấm khá
không, cưng?
Mặt nàng sa sầm. Nhưng nàng vội cười để che giấu:
- Cũng không đến nỗi.
Văn Bình móc túi cho nàng 5 tờ giấy một trăm đô la. Nàng xua tay:
- Không giấu gì anh, em túng lắm, song thà chết, em không thể cầm tiền
của anh. Em là đĩ, tâm hồn em lại là người.
Chàng nắm lấy tay Thiếu Cơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.