BÀ CHÚA THUỐC ĐỘC - Trang 78

Chàng suýt chết đứng khi thấy nàng trong khung cảnh bẩn thỉu của căn
phòng trọ, ám khói và mạng nhện. Nhớ lại những bức tranh Picatso và thú
tắm bằng nước hoa Sanen số 5 nguyên chất, chàng ôm nàng vào lòng:
- Trời ơi, em đến thế này ư?
Nàng khóc vùi như đứa trẻ. Từ ngày sa đọa đêm nào nàng cũng khóc,
nhưng chưa đêm nào được khóc thỏa thích với người tri kỷ. Sáng hôm sau,
nàng cương quyết từ chối cuộn giấy bạc dày cộm mà chàng lén bỏ vào ví.
Nàng nức nở bảo chàng:
- Anh làm tủi thân em lắm. Anh cất tiền đi.
Chàng vuốt tóc nàng:
- Em cứ cầm lấy. Hai đứa mình là chỗ thân tình…
Nàng vẫn nằng nặc từ chối. Tấn thảm kịch ấy diễn ra cách đây một năm.
Văn Bình véo thật mạnh vào ngực nàng:
- Đồ phải gió.
Nàng ngồi nhỏm dậy, cái khăn lông duy nhất che ngang bụng bị hất xuống
đất, trên mình không một mảnh vải. Nàng tưởng bạn bè nô đùa. Hoặc một
gã tìm hoa hỗn xược. Nhưng đến khi nhận ra Văn Bình – con người hòa
hoa mã thượng bằng xương bằng thịt đứng bên – nàng run bắn, miệng há
hổc trong niềm kinh ngạc lạ lùng.
Một phút sau, nàng mới lắp bắp:
- Anh… Văn Bình.
Mặt nàng dần dần đỏ ửng, sự tự trọng thức dậy trong nàng. Dầu nàng là
điếm, và là điếm tuột dốc, nàng vẫn còn cái chất danh giá phía sau tấm thân
nhão nát.
Văn Bình lấy đồ lót treo trên mắc, đưa cho nàng, giọng thân mật:
- Phải, anh đây.
Rồi chàng đánh trống lảng:
- Trời nóng ghê.
Thiếu Cơ nói theo:
- Vâng, nóng phát điên lên.
Nàng mặc quần áo qua quít rồi nhảy xuống:
- Anh lên bao giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.