Trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó cô mặt mày hớn hở cùng Âu Tiểu
Thiển nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến hắn, mặc dù cô rất
muốn để cho hai người có không gian riêng, nhưng là đang diễn trò, không
thể để cho hắn phát hiện, tuyệt đối không thể.
Một giờ qua đi. . . . . . Hai giờ. . . . . . Ba giờ. . . . . .
Hàn Đông Liệt nhìn họ nói chuyện không ngừng, nhàm chán ngáp một
cái, "A. . . . . ."
Hai người cùng nhau nhìn về phía hắn, Âu Thiển Thiển có chút khẩn
trương mở miệng hỏi "Anh cảm thấy mệt mỏi sao? Có cần nghỉ ngơi một
chút không?"
Nhìn thấu sự quan tâm của cô, Hàn Đông Liệt khẽ cười lắc đầu một cái,
nói, "Tôi không sao, hai người tiếp tục nói chuyện đi, chỉ là tôi muốn mượn
bả vai của em một chút!" Hắn nói xong, liền đem đầu của mình tựa vào trên
vai của cô, nhắm hai mắt, gương mặt hạnh phúc nói, "Tôi chỉ ở đây ngủ một
chút là được rồi."
Hắn thân mật cử động, khiến Âu Thiển Thiển kinh ngạc, quay đầu nhìn
về phía Âu Tiểu Thiển đnag nằm trên giường, trên mặt của cô ấy rõ ràng lộ
ra sự đau lòng, hai mắt hơi rủ xuống, nước mắt trong suốt ở hốc mắt chớp
động, một giọt nước mắt rơi xuống.