". . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên lạnh lùng, sau đó bá đạo nói "Cô gái
chết tiệt, tiếp nhận trừng phạt đi!"
Nói xong, hắn lại đột nhiên dùng tay nắm chặt lấy gáy của cô, đè đầu của
cô xuống, hung hăng hôn môi của nàng, bàn tay đưa vào váy của nàng, vuốt
ve cái lưng trơn bóng của cô.
Âu Thiển Thiển cả kinh, dùng sức giãy giụa, kinh hoảng nói, "Không
được ——"
"Không được? Tại sao? Không phải là em muốn có đứa bé sao? Loại
chuyện như vậy em phải hi vọng xảy ra mới đúng chứ!" Hàn Đông Liệt
nghi hoặc nhìn cô, thấy gương mặt hoảng sợ của cô, hắn có một chút cảm
giác tội lỗi.
Âu Thiển Thiển rũ mắt, tự mình rời khỏi người của hắn, nhẹ giọng nói,
"Nơi này là bệnh viện, hơn nữa vết thương của anh vẫn chưa có hoàn toàn
bình phục, vì vậy hiện tại chỉ có thể, ít nhất đợi đến xuất viện. . . . . . Đợi
đến xuất viện. . . . . ."
Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, như là cầu xin một cách khó khăn.
Bởi vì nơi này là bệnh viện, bởi vì ở phía sau bức tường này còn có một
người đang nhìn bọn họ, cho nên không thể ở chỗ này, nếu như ở chỗ này
đã làm loại chuyện đó, cô sẽ có cảm giác tội lỗi, cho nên không thể, không
thể ở chỗ này, tuyệt đối không thể ở chỗ này!
Hàn Đông Liệt nhìn mái tóc dài đen nhánh của cô, hắn không nhì thấy
mặt của cô, cho nên không biết cô bây giờ là loại tâm trạng gì, nhưng âm
thanh của cô có chút run rẩy, không phải là đang sợ chứ?
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, sau đó trêu chọc một lọn
tóc dài trên mặt của cô, nhẹ nhàng vừa hôn, nói, "Được, lần này tôi bỏ qua
cho em, đổi một phương thức trừng phạt khác thôi."