mỗi người đều có nghi vấn như vậy, nhưng không có ai dám hỏi mà cũng
chỉ tươi cười, không ngừng chúc mừng bọn họ.
Tầm mắt Hàn Đông Liệt rốt cục cũng dời về phía Tuyết Nhi, chân mày
khóa chặt đã lộ ra cơn giận của hắn, hắn hạ thấp giọng chất vấn nói, " Rốt
cuộc em muốn làm gì?"
Đột nhiên Tuyết Nhi xoay người thân mật ôm lấy hắn, đưa lưng về phía
mọi người, nhỏ giọng nói, "anh Đông Liệt, Tuyết Nhi rất yêu anh, Tuyết
Nhi không có anh không được , anh đừng chơi đùa với người con gái kia
nữa được không? Hơn nữa hiện tại nhiều người ở đây như vậy , chẳng lẽ
anh muốn làm em bẽ mặt sao? Trước kia không phải anh đã nói, anh vĩnh
viễn sẽ không làm em tổn thương sao? Coi như là diễn trò cũng được, anh
cứ đồng ý trước đi được không, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện lại, có được
hay không?"
Từ nhỏ, khi bắt đầu biết Hàn Đông Liệt, hắn vẫn đối xử với cô vô cùng
tốt, cho dù cô có phạm sai lầm lớn thế nào, hắn cũng sẽ không tức giận với
cô. Thật ra thì cô đã sớm đã nhìn ra, hắn coi cô là thế thân cho người khác,
hiện tại dường như hắn đang chuộc lỗi với cô, nên vẫn luôn bảo vệ cô, cũng
chính vì vậy, cho nên cô tin tưởng, hắn nhất định sẽ đồng ý đính hôn.
Coi như là giả cũng được, những chỉ cần hắn mở miệng đồng ý, cô nhất
định sẽ là con dâu tương lai của Hàn gia !
"Anh Đông liệt. . . . . ." Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, ở bên tai
của hắn ,Tuyết Nhi lại nói một cách yếu ớt.
Hàn Đông Liệt cau mày do dự, mà lúc này Âu Thiển Thiển cùng Thừa
Vũ từ lầu hai đi xuống, hơn nữa cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, hai
người trực tiếp hướng cửa chính đi tới.
Bọn họ muốn đi đâu?