BÀ LỚN VỀ THĂM - Trang 115

Ông giáo
Ôi! Phu nhân! Tôi biết là phu nhân sẽ không bỏ rơi chúng tôi!

Bà lớn Giang Cẩm Lai
Chỉ có điều là không khả thi. Ta không thể mua lại mỏ thiếc Chân Mây, vì
nó là của ta mất rồi.

Ông giáo
Của bà?

Bác sĩ
Thế hãng gạch Bắc Môn?

Ông giáo
Nhà máy xay xát Vạn Nam?

Bà lớn Giang Cẩm Lai
Của ta hết. Tất cả các nhà máy, hạ lưu sông Phúc Di, cái nhà kho này, toàn
bộ thị trấn, từng con đường, từng nóc nhà. Ta đã cho tay chân đến mua đứt
cái đống đồng nát này, rồi bắt nó đình chỉ hoạt động. Vậy là các ngươi đã hi
vọng điên rồ, đã kiên trì vô nghĩa, đã hi sinh ngu xuẩn, toàn bộ cuộc đời
của các ngươi là vô dụng, vứt đi.

Im lặng.
Bác sĩ
Ối giời ôi!

Bà lớn Giang Cẩm Lai
Ta đã rời thị trấn này vào một ngày mùa đông lạnh giá, bụng chửa vượt
mặt, tóc bím, bộ bà ba nhầu nát, dân Quy Lầy nhe răng cười nhạo. Ngồi
chết cóng trong toa tàu lên tỉnh, nhưng nhìn hình bóng của cái kho thóc này
nhoà dần sau những giọt nước mưa trên cửa kính toa tàu, ta đã hạ quyết tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.