BÀ LỚN VỀ THĂM - Trang 142

Lúc trước bác bảo không cần súng. Nhưng biết đâu, có khi bác vẫn cần thì
sao.

Im lặng.
Chủ tịch huyện
Rồi sau đó chúng tôi chỉ việc bảo bà ta là chúng tôi đã trừng phạt bác, bà ta
vẫn phải xuỳ tiền ra. Xin bác tin tôi, mở miệng đề nghị bác như thế này là
tôi đã mất mấy đêm thức trắng. Mà thực ra, bổn phận của bác là tự kết thúc
đời mình, tự đứng ra gánh lấy hậu quả như một thằng đàn ông chân chính,
đúng không? Mà cũng vì tình quê hương, nghĩa cộng đồng. Bác thấy đấy,
chúng ta nghèo xác xơ, chúng ta khốn khổ khốn nạn, con cái chúng ta đói
rạc đủ đường.

Ông Yên
Nhưng các người đang sung sướng rồi còn gì.

Chủ tịch huyện
Bác Yên!

Ông Yên
Ông chủ tịch! Tôi đã trải qua cả một địa ngục. Tôi đã tận mắt thấy mọi
người thản nhiên đi vay nợ, đã cảm thấy cái chết từ từ nhích lại theo mỗi
dấu hiệu của đời sống khấm khá dần lên. Giá mọi người đừng bắt tôi phải
chịu đựng nỗi khiếp đảm ấy, nỗi kinh hoàng rùng rợn ấy, thì mọi chuyện đã
khác, ta có thể trò chuyện kiểu khác, tôi sẽ cầm lấy súng mà tự giải quyết.
Vì cộng đồng. Nhưng giờ đây, tôi đã giam mình bao nhiêu ngày, đã chiến
thắng sợ hãi. Đơn thương độc mã. Khó khăn vô cùng, nhưng tôi đã vượt
qua. Không thể lùi được nữa. Bây giờ các người phải đứng ra mà làm quan
toà xử tôi thôi. Bất kể ra sao, tôi sẽ chấp nhận bản án. Đối với tôi, đó là
công lí. Đối với các người, đó là cái gì thì tôi không cần biết. Mong trời
Phật phù hộ để các người vững tâm trước chính bản án mà các người sẽ
phán. Các người cứ việc giết tôi, tôi không oán trách, không phản đối,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.