BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 188

cứ yên tâm, tôi, chính tôi xin bảo lãnh cho ông ấy.
Nhà Vua nói:
- Thật ra, hắn sẽ không đào tẩu mất đâu, lúc nào chả tìm được ra hắn, như
ông Treville nói đấy.
Rồi hạ giọng, nhìn Giáo chủ, bằng giọng cầu khẩn, nhà Vua nói tiếp:
- Ta cho họ được an toàn, thế mới là chính trị.
Thứ chính trị ấy của nhà Vua khiến Giáo chủ mỉm cười, ông ta nói:
- Xin Hoàng thượng cứ ra lệnh. Hoàng thượng có quyền ân xá mà!
Ông De Treville vẫn còn chưa chịu:
- Quyền ân xá chỉ áp dụng với những kẻ phạm tội. Còn người lính ngự lâm
của thần vô tội. Vậy đây không phải là Hoàng thượng sắp làm việc ân xá
mà là lập lại công bằng.
- Thế ông ta vẫn ở Pholêvếch à? - Nhà Vua hỏi.
- Vâng, tâu Hoàng thượng, mà lại bí mật, trong hầm tối như một kẻ phạm
trọng tội.
- Quỷ thật! Quỷ thật? - Nhà Vua lẩm bẩm - Phải làm thế nào đây?
Giáo chủ nói:
- Ký lệnh thả tự do. Thế là xong chuyện. Thần cũng tin, như Hoàng thượng,
việc ông De Treville xin bảo lãnh thế là quá đủ.
Treville kính cẩn nghiêng mình đáo lễ với một niềm vui không phải không
pha lẫn lo sợ. Ông thích Giáo chủ khăng khăng chống lại hơn là sự dễ dãi
bất ngờ ấy.
Nhà Vua ký lệnh phóng thích. Ông Treville mang đi không chút chậm trễ.
Đúng lúc ông sắp đi ra, Giáo chủ mỉm cười thân ái với ông và bảo Nhà
Vua:
- Một sự hài hòa tuyệt vời được duy trì giữa các chỉ huy và binh lính, trong
ngự lâm quân của Hoàng thượng. Thật là thuận lợi cho công việc và rất
vinh dự cho tất cả.
Ông De Treville tự nhủ: "Lão ta sẽ chơi lại trò đểu ngay thôi. Chẳng bao
giờ biết được cái gì sẽ xảy ra với con người như thế. Nhưng thôi mau lên,
bởi nhà Vua có thể đổi ý ngay đấy, và xét cho cùng tống giam lại một con
người vào ngục Bastille hay Pholêvếch khó hơn cứ giữ nguyên không thả".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.