BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 238

- Và cả hai phi ngựa hết tốc lực, một mạch đến Saint Ômê. Ở Saint Ômê,
họ xuống cho ngựa thở, cánh tay vẫn ngoắc dây cương, đề phòng bất trắc
và ngồm ngoàm đứng ăn đôi chút ngay giữa phố và rồi lại khởi hành.
Cách cửa ô của Cale chừng trăm bước, ngựa của D Artagnan quỵ ngã,
không có cách nào làm cho nó đứng lên được, máu trào ra mũi và hai mắt,
còn lại con ngựa của Planchet, nhưng nó cũng dừng lại, không có cách nào
làm nó lại đi nữa.
Cũng may chỉ còn cách thành phố trăm bước, họ bỏ ngựa lại trên đường và
chạy về phía cảng. Planchet ra hiệu cho chủ mình chú ý đến một nhà quý
tộc cùng với người hầu đi trước bọn họ chừng năm mươi bước.
Họ rảo bước đến gần. Gã quý tộc có vẻ đang rất bận rộn, đôi ủng của gã
phủ đầy bụi đường và gã đang hỏi thăm xem có thể qua nước Anh ngay lúc
này được không.
Người chủ một chiếc thuyền buồm chuẩn bị căng buồm trả lời:
- Chả có gì dễ hơn việc đó. Nhưng sáng nay có lệnh không được để người
nào không được phép khẩn cấp của Giáo chủ đi qua.
- Tôi có giấy phép đó - Gã quý tộc vừa nói vừa rút mảnh giấy trong túi ra -
Giấy phép đây!
- Ông hãy đem đến trấn thủ cảng xác nhận - chủ thuyền nói - và đưa cho tôi
giấy ưu tiên.
- Tôi phải tìm ông trấn thủ ở đâu?
- Ở dã thự của ông ấy.
- Dã thự ấy ở đâu?
- Cách thành phố một phần tư dặm. Kia kìa, từ đây ông cũng nhìn thấy, cái
mái lợp đá đen ở chân cái gò nhỏ ấy.
- Tốt lắm! - Gã quý tộc nói.
Và cùng với người hầu, gã đi theo con đường dẫn đến dã thự của viên trấn
thủ.
D Artagnan và Planchet đi theo gã quý tộc với khoảng cách năm trăm bước.
Ra khỏi thành phố, D Artagnan rảo bước đuổi kịp gã, vừa lúc gã đi vào một
cánh rừng nhỏ.
- Thưa ông - D Artagnan nói - Ông có vẻ rất vội vã?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.