mọi người trầm trồ ngưỡng mộ dải đeo gươm th êu vàng và D artagnan thì
còn hơn cả mọi người.
- Các cậu muốn gì - người lính nói - mốt bây giờ là thế. Một sự đi ên rồ,
mình biết chứ. Nhưng đó l à mốt. Vả lại, cũng nên dùng vào việc gì đó
khoản tiền được thừa kế của cha mẹ chứ?
- À, Porthos - một người trong bọn nói to - đừng h òng làm cho bọn mình
tin rằng cái dải đeo gươm kia l à do sự hào phóng của bố cậu đâu nhé.
Chính cái b à mặt đeo mạng tớ đ ã gặp chủ nhật trước ở cửa ô Thánh
Ônôrê, đ ã cho cậu.
Người được gọi bằng t ên Porthos trả lời:.
- Không, thề danh dự đấy, lấy danh dự nh à quý tộc, tớ thề đ ã tự mua lấy,
và bằng tiền của chính tớ mà.
- Phải, giống như tớ mua ấy mà - một lính ngự lâm khác nói tớ mua cái ví
tiền mới này, bằng thứ mà người tình của tớ nhét vào chiếc ví cũ.
- Thật đấy - Porthos nói - và bằng chứng là mình đ ã phải trả mười hai
đồng.
Sự ngưỡng mộ tăng gấp đôi, nhưng ngờ vực tiếp tục c òn đó.
- Phải không Aramis? - Porthos quay lại hỏi một ngự lâm quân khác.
Chàng ngự lâm này vẻ hoàn toàn ngược lại với người vừa hỏi, và được gọi
bằng cái t ên Aramis . Đó l à một chàng trai tuổi mới h ăm hai hăm ba, với
bộ mặt dịu d àng thơ ngây, mắt đen v à hiền, hai má hồng và mịn mượt như
trái đ ào mùa thu, ria mép thanh tú trên môi trên vẽ thành một đườn g nét
chính trực hoàn chỉnh. Hai bàn tay như thể sợ buông xuống ngại mạch máu
sẽ nổi lên, thỉnh thoảng lại bấm dái tai để giữ cho nó có m àu phớt dịu và
trong. Theo thói quen, chàng nói ít và từ tốn, hay chào, cười không thành
tiếng và chỉ để hở h àm r ăng rất đẹp h ình nhù chàng ch ăm chút nhất như
một chút của ri êng chàng. Chàng trả lời bằng cái gật đầu khẳng định câu
hỏi của bạn m ình.
Sự khẳng định n ày hình như đ ã chặn đứng mọi nghi ngờ về cái dải đeo
gươm. Người ta tiếp tục ngưỡng mộ ch àng, nhưng không nói về nó nữa.
Và câu chuyện nhanh chóng quay ngoắt sang một đề t ài khác.
- Các cậu nghĩ sao về điều m à viên kỵ sỹ tháp tùng của ông Sale (6) kể -