BA NGƯỜI LÍNH NGỰ LÂM - Trang 619

kháng mà người ta không thể thắng được đó. Một buổi tối, người ta hòa
vào nước uống của em một liều thuốc mê mạnh, em vừa ăn xong bữa cơm,
đã cảm thấy mình dần dần rơi vào một trạng thái hôn mê xa lạ. Cho dù em
chẳng một chút nghi ngờ, một nỗi sợ hãi mơ hồ vẫn xâm chiếm em, em cố
chống lại cơn buồn ngủ, em đứng dậy, em muốn chạy đến cửa sổ kêu cứu
nhưng chân em không chịu cất bước, em thấy hình như trần nhà hạ thấp
xuống đầu em và đè nặng lên em. Em dang hai tay ra, em cố nói, em chỉ có
thể thốt ra mấy tiếng ú ớ, toàn thân em tê dại không thể nào cưỡng nổi, em
bíu vào chiếc ghế bành, cảm thấy mình sắp ngã, nhưng rồi cánh tay em rã
rời không đủ sức vịn vào ghế nữa, em quỵ một gối xuống, rồi cả hai, em
muốn cầu nguyện, lưỡi em đã cứng lại rồi. Hẳn là Chúa không trông thấy
cũng không nghe thấy em, em nằm soài trên sàn nhà và làm mồi cho giấc
ngủ mê như chết.
Em không còn nhớ gì về tất cả những điều diễn ra trong giấc ngủ và giấc
ngủ kéo dài trong thời gian bao lâu. Điều duy nhất em còn nhớ là khi tỉnh
dậy thấy mình nằm trong một căn buồng tròn, đồ đạc sang trọng, và ánh
sáng chỉ lọt vào qua lỗ cửa sát trần nhà. Vả chăng, hình như cũng chẳng có
chiếc cửa ra vào nào. Có thể nói đây là một phòng tù lộng lẫy.
Phải rất lâu, em mới có thể nhận ra mình đang ở đâu, và nhớ lại được mọi
tình tiết. Đầu óc em như thể vật lộn một cách vô ích để xua đi những bóng
tối nặng nề của giấc ngu mà em vẫn chưa thể dứt ra hẳn. Em có những cảm
giác mơ hồ về quãng đường đã đi qua, về tiếng bánh xe lăn, về một giấc mơ
rùng rợn trong đó sức lực em bị cạn kiệt, nhưng tất cả những cái đó đều quá
mờ tối, quá lơ mơ trong ý nghĩ của em, cứ như thể những biến cố đó thuộc
về một cuộc sống khác với cuộc sống của em, tuy nhiên lại hòa trộn vào
cuộc sống của em bởi một tính nhị nguyên kỳ quặc.
Đôi lúc, em ở trong trạng thái đến lạ lùng, em cứ tưởng như mình đang mơ.
Em đứng lên lảo đảo, quần áo em ở ngay bên em, vắt lên thành ghế, em
cũng chẳng nhớ mình đã cởi bỏ quần áo cũng chẳng nhớ việc mình đã nằm
ngủ. Thế rồi dần dần thực tế hiện ra trước em đầy nỗi kinh hoàng về trinh
tiết. Em không còn trong ngôi nhà em vẫn cư trú nữa. Cứ theo như ánh
sáng mặt trời mà đoán, có thể ngày đã xế chiều, thế là em đã ngủ suốt cả tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.