Anh lặng lẽ bước đến, đứng sau lưng bà ta, và bất ngờ hỏi: “Bà làm gì thế?”
Ai đó dù can đảm thế nào, bị hỏi bất thình lình như thế cũng phải phát run,
nhưng bà già này thì không. Bà ta bình tĩnh quay người lại nhìn Trương Cổ,
hồi lâu sau mới nói: “Tôi nhìn xem có đồ phế liệu gì không.”
Sau đó bà ta lững thững bước đi.
Trương Cổ nhìn qua khe cửa sổ, thấy thằng bé Xoa đang ngồi trên đi-văng
xem tập tranh ảnh.
Trở về nhà mình, Trương Cổ không đánh máy thêm được một chữ nào nữa.
Anh đang ngẫm nghĩ, bà già bí hiểm ấy lén nhìn cái gì? Bà ta có nhìn đứa
trẻ còn bí hiểm hơn nữa kia không? Bà ta và nó có mối liên hệ gì? Là đồng
bọn? hay là địch thủ lớn của nhau?
Anh cảm thấy câu nói vừa nãy của bà già rất có chiều sâu: nhìn xem có đồ
phế liệu gì không?
Trong con mắt Trương Cổ, thằng bé đó là một thứ như thế này: khi ta bước
vào một căn nhà bỏ hoang lâu năm, bên trong rất tối, nếu ta bật một viên
gạch lên, thấy bên dưới đó rất ẩm ướt và hát hiện ra một thứ cổ quái đang
lặng lẽ nằm bất động và nhìn ta…
Trương Cổ luôn cảm thấy thằng bé đó u ám, xấu xí, bẩn, ẩm thấp, quái dị,
ma mãnh; dù nó là kẻ dị dạng biến hình hay là một thứ vi-rút đang gặm
nhấm cuộc sống hiện thực, hoặc là một loài quỷ mỵ như dân chúng vẫn
kháo nhau, hoặc là một loài kỳ dị siêu tự nhiên nào đó, thì quê hương của
nó phải là bãi rác; nói cách khác, nó là tinh rác. Nó đối kháng với loài
người.
Nếu bà già kia đem xe thu gom phế liệu đến hót nó về thì không có gì thích
hợp hơn.
Có phải bà già ấy là người thu phục nó?
Trương Cổ cảm thấy cuộc sống này đã xuất hiện mùi vị của tiểu thuyết.
Chương 14 - Con mèo to vô địch