Trương Cổ: “Có phát hiện gì mới không?”
Phùng Kình: “Thực ra cũng không có gì. Tôi vẫn rất tin cô ấy. Có điều…”
Trương Cổ chờ anh nói tiếp.
Phùng Kình: “Một vài câu nói của cô ấy khiến tôi hơi nghi ngờ.”
Trương Cổ: “Cô ấy nói gì?”
Phùng Kình: “Khi chúng tôi nói đến vấn đề khóc, thì cô ấy bảo em chưa
bao giờ rơi lệ. Tôi hỏi cô ấy tại sao, thì cô ấy bảo vì xung quanh em toàn là
sa mạc. Và còn nói rằng, dù nước mắt của con người chứa đựng những nỗi
uất ức lớn đến mấy, rơi xuống sa mạc cũng sẽ biến mất tăm mất tích chỉ
trong chớp mắt, sẽ là không đáng kể, kết quả duy nhất chỉ là chăm bón cho
sa mạc mà thôi. Cô ấy thường nói mình được sống trong nhung lụa, được
cưng chiều, tôi cho rằng cô ấy không nên có cái tâm trạng như vậy.”
Trương Cổ: “Còn gì nữa không?”
Phùng Kình: “Không.”
Trương Cổ: “Tôi cảm thấy đó là lời nói của một cô gái giàu nghị lực, chứ
chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
Đặt điện thoại xuống rồi, Trương Cổ tiếp tục uống bia, đánh máy.
Có lẽ tại uống hơi nhiều, Trương Cổ muốn đi vệ sinh.
Anh bước ra cửa, bên ngoài tối đen như mực. Con chó “vô danh không thể
xác định” lại bắt đầu sủa gâu gâu, đến giờ Trương Cổ vẫn chưa biết nó là
chó của nhà ai, cũng không biết nó đang đứng ở đâu sủa.
Anh vừa “xả” vừa nhìn về phía nhà chị Mộ Dung, nhận ra có một người
đang đứng trước sân nhà chị.
“Việc nhỏ” đã làm xong, anh kéo phéc-mơ-tuya, rồi nấp vào chỗ tối để quan
sát cho kỹ. Anh đã nhìn rõ: người ấy là bà già thu gom phế liệu.
Bà ta áp người vào khe cửa sổ nhà chị Mộ Dung nhòm vào, vẻ mặt rất quỷ
quái. Ánh đèn lọt qua khe cửa sổ hắt lên mặt bà ta, trắng nhợt.
Trương Cổ biết thằng bé Xoa đang ở trong nhà chị Mộ Dung.
Bà ta nhòm vào để nhìn cái gì?