BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 91

Chị ngẩng đầu, thấy Trương Cổ, bèn nói: “Anh làm tôi giật cả mình.”
Trương Cổ nhìn thằng bé: “Chị ơi, tối nay chị cho cháu sang ngủ với tôi
một đêm được không?”
Thằng bé vẫn đang cắm cúi xếp các miếng gỗ.
Chị Mộ Dung nói: “Chỉ sợ nó không chịu theo anh.”
Trương Cổ: “Không sao đâu. Lần trước chị Biện để nó ở nhà tôi ngủ một
đêm rồi, nó rất ngoan.”
Chị Mộ Dung nhẹ nhàng nói với thằng bé: “Thiều Thiều…” Chị lại gọi
nhầm tên. Sau khi Thiều Thiều mất, chị cứ hay gọi nhầm. Chị thở dài, nói
lại: “Xoa à, con sang nhà chú ấy ngủ đêm nay được không?”
Thằng bé làm đổ các mảnh gỗ.
Trương Cổ bế nó lên, nhìn vào mắt nó: “Đi nào! Nhà chú có rất nhiều thứ
để cháu chơi. Có cả máy ghi âm nữa.”
Ba chữ “máy ghi âm” không mảy may tác động đến thằng bé, mắt nó nhìn
hết bên này sang bên kia.
Rồi Trương Cổ bế nó bước ra khỏi cửa.
Chị Mộ Dung đứng phía sau nói: “Nếu nó khóc, thì anh lại bế nó về đây
nhé!”
Trời đã tối hẳn.
Trương Cổ bế thằng bé vào nhà mình, đặt nó xuống cái giường nhỏ mà anh
đã chuẩn bị sẵn. Giường của anh là giường đôi, rất rộng rãi. Anh lắp cho
thằng bé chiếc giường kim loại, hẹp hơn nhiều.
Thằng bé ngồi xuống, nó lại rất chăm chú nhìn vào mắt trái của Trương Cổ,
vẻ mặt nó giống như của một bác sĩ nhãn khoa. Trương Cổ cảm thấy chông
chênh vì bị nó nhìn.
Anh né tránh ánh mắt của nó, quay người bước đi tìm cho nó hai thứ: một là
máy ghi âm, hai là chiếc kèn Harmonica.
Rồi ánh mắt nó cũng chuyển sang chỗ khác.
Nó đẩy chiếc máy ghi âm sang một bên, cầm lấy chiếc kèn Harmonica sặc
sỡ, nó rất thích, tay khua đi khua lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.