Có thỏa thuận bảo mật ở đây, nếu đối phương đi tố cáo, bọn họ thật sự
không chiếm được lý lẽ.
Tạ Thanh lắc đầu: “Tuy rằng tôi không rõ đã là xảy ra chuyện gì
nhưng nếu bên kia muốn truy cứu trách nhiệm..."
Bây giờ là lúc đồng tâm hiệp lực đúng không?
Lại nghe Tống Mặc nói: “Là bọn họ nói không có liên quan tới cô, tôi
cũng không có liên quan."
Tạ Thanh sửng sốt.
Tống Mặc tìm tin tức trên Weibo từ máy tính, mở màn hình lớn, vẫy
tay bảo cô qua xem.
Tạ Thanh vòng qua bàn, Tống Mặc chỉ vào màn hình: “Hộp thư bị lộ
là của người nhận bản thảo, màn hình bị chụp cũng là của người chuyển
khoản."
Hộp thư bị chụp toàn màn hình, tên tài khoản đăng nhập hiện ra và
"người nhận bản thảo" ăn khớp nhau, không phải hòm thư cô giao bản thảo.
Ảnh chụp màn hình chuyển khoản rất đơn giản và qua loa, là ảnh chụp
màn hình WeChat, bên phải chỗ tên người chuyển khoản chính là lịch sử
trò chuyện của người đó, người chuyển khoản viết "phí viết hộ Hiệp giả
thiên hạ tháng 12."
Tên người nhận ở khung chat phía trên và khoản tiền nhận đều bị mã
hóa nhưng Tạ Thanh lại có thể mơ hồ đoán ra từ màu sắc, là Trương Băng.
Nói cách khác ảnh chụp hình đều là thật, nhưng vấn đề cũng không
phải ở phòng làm việc Linh Mặc.
“… Sao lại thế này?” Cô có chút ngốc.