Giống như hắn hiếm khi mở miệng yêu cầu người khác tin tưởng hay
an tâm mình, nhưng chính hắn lại làm một ít an bài, làm cho người khác
cảm giác an tâm tuyệt đối.
Thảo luận công việc, cô tới là để thảo luận công việc.
Tạ Thanh lại cùng chính mình cường điệu một lần nữa, thở ra một hơi,
mở miệng nói: “Tôi cũng không biết vì sao mình viết không được.”
Lục Thành không có nói xen vào, gật gật đầu.
“Chính là …. Lúc viết cảm thấy trong lòng thật sự trống rỗng.”
Cô nhăn mày, tinh tế mà hồi tưởng lại cảm giác này, “Trong đầu cũng
loạn.”
Lục Thành chính mình cũng uống rượu, hỏi cô: “Là cốt truyện không
rõ ràng làm cô rối loạn hay chỉ thấy rối loạn thôi?”
“Chỉ thấy rối loạn thôi.” Ấn đường của Tạ Thanh càng nhăn chặt hơn,
“Là loại cảm giác khó chịu. Nhưng không có lý do, cốt truyện tiếp theo khá
tốt.”
Kết cục đại đoàn viên, khá tốt.
Nhưng cô chính là viết không ra được.
Thật là phiền.
Cô bị cảm giác này quấy rầy, lại uống rượu.
Khi uống rượu vang không ai uống quá nhiều, với cái uống ‘như trút’,
chỉ có hai ngụm mà đã uống xong rồi.
Lục Thành cười cười, lại rót thêm một ít cho cô.