nhưng tự làm những bộ phim ngắn kinh dị post lên Weibo nhận được sự
hưởng ứng không tồi.
Đề tài lần này của bọn là chọn là đề tài kinh dị, vị biên kịch kia tìm
người giúp đỡ bên ngoài làm hiệu ứng âm thanh. Mở đầu phim ngắn là màn
ảnh trắng đen hình như là một gian phòng học lắc lư lảo đảo, rõ ràng là một
phòng học bình thường nhưng đi kèm theo tiếng thì thầm trở nên thập phần
quỷ dị.
Cánh cửa sổ mở một nửa của phòng học có dán họa tiết trang trí cho
Giáng Sinh. Đại khái cũng mất một khoảng thời gian dài để nhẹ nhàng
đong đưa theo gió.
Tiếp theo, một dòng bắn tung tóe từ trên cao xuống đọng lại trên cửa
sổ, mở ra khuôn mặt mờ mịt của ông già Nô-en.
Tạ Thanh sợ hãi nhắm chặt đôi mắt.
Sau đó rốt cuộc là không dám xem.
Mặc dù là không dám xem nhưng 14 phút kế tiếp, âm thanh cùng nhạc
nền (BGM – background music) cũng đã đủ làm cô sởn tóc gáy. Khi phim
ngắn kết thúc, cô di chuyển tay, thông qua màn hình nơi hậu trường nhìn
thấy ở studi ba vị khách mời đều bị hù không nhẹ, nhưng có cảm giác chưa
đủ đô.
“… Làm tôi sợ muốn chết.” Nữ sản xuất phim vỗ vỗ ngực, nhận xét,
“Tôi cảm thấy cái này rất tốt, các phương diện đều thực sự chuyên nghiệp,
tôi thích.”
Mặt khác, nhận xét của hai vị khách mời còn lại cũng không khác biệt
lắm.