Đã nghĩ biện pháp đối phó Lục Thành đối với cái này cũng không để
ý, ôm cô đi dưới chân như được gắn động cơ.
Nhưng ở cửa tòa nhà, Tạ Thanh dừng chân lại.
“Tôi có thể hiểu được công việc của đài truyền hình của mọi người
không tốt lắm, muốn tìm một đề tài nóng để tăng rating.” Cô nhìn nữ phóng
viên trước mắt, “Như vậy được không, tôi cho mọi người một tin tức độc
quyền, cái tin tức này sẽ có nối tiếp, tôi có thể cho các người tư liệu trực
tiếp.”
Phóng viên: “?”
Lục Thành: “? Thanh Thanh?”
Tạ Thanh nhìn thẳng màn ảnh: “Tôi đang chuẩn bị một cái hạng mục
quỹ công ích, cái này đại khái là quỹ công ích đầu tiên của văn học mạng
đi, tôi hy vọng ngành này ngày càng phát triển.”
Nói xong cô xoay người kéo cánh tay Lục Thành, đi vào cửa xoay
tròn.
Một câu giống thật mà lại giống giả, tranh sáng tranh tối.
… Rất thích hợp làm cho người đọc tò mò.
Phóng viên cùng quay phim trao đổi với nhau vài câu, cảm thấy có
thể, quyết định “bỏ qua” Lục Thành.
Có thể làm cho đối phương chủ động cung cấp tư liệu trực tiếp, vui
sướng hơn nhiều, cũng an toàn hơn nhiều.
Thời điểm bọn họ đi phỏng vấn rất dễ bị đòn!