BA VỤ BÍ ẨN - Trang 24

- Không tìm ra con rắn - chú Frank nói. Chúng tôi nhìn khắp nơi. Tên
Parker là một thằng ngốc. Hắn đòi khám các bánh xe sơ cua, trống thùng
của dàn nhạc và mấy cái chậu để voi đứng biểu diễn. Hắn xém bị anh đầu
bếp nện cho một trận khi thọc mũi vào bột và đường cát.
Ông Mason cười. Nhưng rồi ông nghiêm trang nói tiếp.
- Jerry, chú không biết ta sẽ phải làm gì đây. Mọi người căng thẳng quá…
Nhưng thôi, ta phải chuẩn bị cho xuất diễn sáng nay đã.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Jack Farell, một người cao lớn tóc hung,
bước vào. Trên khuôn mặt dễ mến của anh, có một nét vẻ lạ lùng.
- Xong, tìm ra rồi - anh nói.
- Ai? Belle hả? Ông Mason hỏi.
- Không, không phải Belle. Mấy thứ kia, giày, gậy và những đồ còn lại.
- Ở đâu?
- Tất cả bị chôn sau lều-nhà bếp. Mời ông ra xem.
Trong khi đó, khán giả đến đông dần. Người ta mua kẹo bánh, nghe nhạc,
tham quan khu chuồng thú.
Ông Mason và Jerry đi theo Farrel đến lều-nhà bếp. Một nhóm người đang
nhìn chằm chằm xuống một tấm vải trái dưới đất. Farrell dở tấm vải lên,
làm lộ một cái hố, trong đó có một cái thùng hẹp, đen thui, giống một cái
quan tài thu nhỏ. Nắp quan tài bị cây kiếm của nghệ sĩ nuốt kiếm đâm
thủng.
- Trời! Ông Mason kêu.
Farrell kéo thùng lên, rút kiếm ra, mở nắp…
Jerry nhón chân lên đến nhìn cho rõ và rợn xương sống.
Trong quan tài nhỏ, có đôi giày của Grossomodo bị xé rách nát thành từng
mảnh. Phía trên là những khúc gậy của viên sĩ quan. Bên cạnh là dây thòng
lọng, trong nút thòng lọng là cổ của một con búp bê bằng vải. Trên cánh tay
con búp bê có vẽ thô sơ hình con rắn, nên rõ ràng ý nói đó là bà Winifred.
Dường như kẻ đã chôn những đồ vật này muốn ám hại đến chính chủ nhân
của chúng.
- Hãy giấu cái này đi! Frank Mason tái mặt ra lệnh. Không được nói cho ai
biết hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.