“Bà cô, tạm tha cho tôi đi!” Hàn Khải Vũ đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ
về phía Lãnh Tư Triệt cùng Murphy.
Lãnh Tư Triệt đáp lại bằng vẻ mặt thương mà không giúp gì được,
Murphy thì vui sướng khi người khác gặp họa.
Thấy Hạ Úc Huânđang cùng Lãnh Tư Triệt xì xào to nhỏ về gốc gác của
mình, Hàn Khải Vũ không hề nghi ngờ mà tin tưởng Lãnh Tư Triệt tuyệt
đối sẽ đem anh bán, vì thế sau nhiều lần lưỡng lự giữa lời nói thật lòng hay
đại mạo hiểm, anh gian nan mà lựa chọn đại mạo hiểm.
Hạ Úc Huân hắc hắc cười xấu xa vài tiếng, nói:“Tốt, đây chính là anh
nói, không được đổi ý, bổn tiểu thư đây muốn gậy ông đập lưng ông! Tôi
cũng muốn anh hôn số 2!”
“Không phải đâu!”
Hiện tại Hàn Khải Vũ trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, tự làm bậy
không thể sống.
Khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối chính là……
Số 2 cư nhiên là Lãnh Tư Thần!
Giờ phút này Lãnh Tư Thần đã sắc mặt xanh mét.
Nha đầu này, xem như trả thù anh sao?
Cuối cùng hai người đàn ông đen mặt bất đắc dĩ mà hôn môi.
Bất quá, sau khi xong, hai người lập tức lấy tư thái sét đánh không kịp
bưng tai vọt vào toilet.
Hạ Úc Huân cùng Murphy cùng nhau cười đến mức ngã lăn ra trên sô
pha.