“Tiểu Huân ——” Lãnh Tư Thần kinh hô một tiếng xông lên, sợ tới mức
tim đều sắp sửa nhảy ra ngoài, sau khi nhìn cô nhảy xuống hoàn hảo không
tổn hao gì mà nhanh chóng chạy xa mới thoáng yên lòng.
Nơi này chính là lầu hai! Cô gái đáng chết này!
Không phải nói không xúc động sao? Đây là cái cô gọi là không xúc
động?
Anh mới ngốc, thật sự.
Tin tưởng Hạ Úc Huân không xúc động, anh quả thực ngốc vô cùng!
Lúc ấy nên tìm sợi dây thừng cột lấy cô hãy nói, hoặc là đem cô làm cho
không xuống giường được rồi nói cũng còn tốt hơn……
Nhưng, ai có thể nghĩ anh cố tình chặn ở cửa chính phòng ngừa cô chạy
mất, nha đầu kia cư nhiên dám trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống dưới.
Cô thật đúng là thời thời khắc khắc đều có thể làm ra những chuyện
ngoài dự đoán mọi người, mỗi khi làm anh đều đột ngột không kịp phòng
ngừa.
Cô là thứ ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời anh, thứ duy nhất không
xác định.
Nghe từng tiếng tuyệt vọng thống khổ lên án của cô, trong lòng anh làm
sao dễ chịu được.
Anh thật sự không phải cố ý lựa chọn ngay lúc này nói cho cô, sở dĩ
trước đó không nói cho cô, chỉ là không muốn ảnh hưởng đến hai ngày bên
nhau hiếm có của bọn họ, ai ngờ khiến cô càng phản đạn hơn.
Nhìn thân ảnh Hạ Úc Huân chạy xa, Lãnh Tư Thần lòng nóng như lửa
đốt, chạy nhanh lao xuống tìm cô, đồng thời gọi điện thoại cho Lương