“Vậy…… Anh đi nhé.”
“Uhm.”
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, hung hăng hôn môi cô, nói:“Tiểu
Huân, đừng như vậy, anh sẽ khó chịu.”
Hạ Úc Huân trợn trắng mắt, nói: “Tôi thì sao? Đối tốt với anh anh không
hài lòng, chẳng lẽ một hai phải tôi đá anh anh mới vui vẻ? Mau đi đi!”
“Em a……”
Mở cửa, đóng cửa, Lãnh Tư Thần đi rồi.
Hạ Úc Huân tắt đi TV, nhắm mắt lại.
Hạ Úc Huân ơi là Hạ Úc Huân, mày TM sao lại hồ đồ đến mức này.
Tự tay đưa người đàn ông của mình đi tìm phụ nữ khác, thật là đủ hiền
huệ a!
Lại như vậy kìm nén xuống không thể nào không điên rồi.
Hạ Úc Huân bò dậy, ôm pudding chuẩn bị đi tìm Tần Mộng Oanh.
Tần Mộng Oanh ở ngay bên khu đối diện.
Hạ Úc Huân leo lên lầu ba, gõ vang cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, Hạ Úc Huân nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy bất kham,
mà chủ nhân khuôn mặt kia cư nhiên là…… Âu Minh Hiên!