Lãnh Tư Thần buồn cười ở trên cổ cô khẽ cắn một cái, đáp: “Ai bảo em
mạnh miệng như vậy, cái gì cũng không chịu nói. Em biết mà, ở trước mặt
em, anh từ trước đến nay không có gì tự tin. Em không cần nhẫn nại, không
cần che dấu, anh thích nhìn em tức giận vì anh, ghen vì anh!”
Đột nhiên phát hiện người đàn ông nhìn có vẻ như lãnh khốc này có đôi
khi sao lại trẻ con như vậy? Nói khó nghe chút chính là ấu trĩ!
“Anh cái đồ cuồng tự kỷ, ai để ý anh, ai ghen! Bà cô rất thoải mái, một
chút đều không để bụng!”
Nhìn cô thẹn quá thành giận, thở phì phì giống như một con mèo hoang
bị dẫm lên đuôi, vô cùng đáng yêu.
Lãnh Tư Thần cầm lòng không được mà hôn môi cô, Hạ Úc Huân đang
bùm bùm oán giận bỗng cứng đờ, chớp chớp mắt……
“Tiểu Huân, hôm nay em rất xinh đẹp……” Lãnh Tư Thần không chút
tiếc rẻ mà khen ngợi.
Hạ Úc Huân phát hiện anh muốn làm cái gì, nhanh chóng đẩy anh ra,
gương mặt đỏ ửng, kéo chặt cổ áo, hai tròng mắt nén giận, nói: “Hôm nay
là ngày đính hôn của anh, anh lại ở chỗ này cùng tôi…… Cùng tôi……
Lãnh Tư Thần, anh có còn đạo đức không vậy?”
Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô tội mà ôm lấy cô, nói: “Ai bảo em hôm nay ăn
mặc quá đẹp!”
“Việc này cũng với quần áo có gì liên quan đến nhau?!”
“Làm anh có loại xúc động muốn xé nó……”
“Lãnh Tư Thần, anh biến thái a!”