Hạ Úc Huân hồ nghi mà đi mở cửa, lại phát hiện ngoài cửa không có ai,
vừa muốn đóng cửa, lại nhìn thấy trên mặt đất đặt một hộp quà nhỏ màu
đen.
“Thứ gì vậy?” Hạ Úc Huân hoang mang mà đem đồ vật lấy vào.
Trên hộp quà chỉ viết người nhận Hạ Úc Huân, lại không có đề chữ.
Hạ Úc Huân ngồi trên sô pha, xé mở hộp quà, bên trong hộp chỉ đặt một
cây bút, có vẻ trống rỗng.
Một cây bút mà thôi, làm gì làm cho thần thần bí bí như vậy?
Hạ Úc Huân khó hiểu đầy bụng, cầm lấy cây bút kia, nhìn kỹ, cư nhiên là
bút ghi âm.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà ấn xuống chốt mở, bên trong truyền ra
thanh âm nói chuyện của nam nữ.
[ Vậy đêm nay em cứ ngủ ở chỗ này. ]
[ Vậy còn anh? ]
[Anh sẽ ở lại với em. ]
[ Tư Thần…… Anh tha thứ cho em sao? ]
[ Quá khứ để cho nó qua đi. Hơn nữa, em cũng là vì công ty. ]
Thanh âm này……
Cư nhiên là Lãnh Tư Thần cùng Bạch Thiên Ngưng.
Hạ Úc Huân chấn động, một dự cảm cực kỳ không tốt nảy lên trong
lòng.