“Ngươi……” Lãnh phu nhân kinh ngạc vạn phần mà nhìn Hạ Úc Huân
che ở trước người bà.
Hạ Úc Huân đau đến mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng, căm tức nhìn mấy
tên đàn ông đó, nói: “Này! Có phải đàn ông không vậy! Cư nhiên đánh cả
người lớn tuổi!”
“Nha đầu chết tiệt kia còn rất nghĩa khí!” Đại ca kính râm sờ sờ cằm, ánh
mắt đáng khinh mà đánh giá Hạ Úc Huân, nói: “Cô gái này đủ cay, ta thích!
Chờ lão tử xong xuôi mọi việc, lại cùng ngươi chơi đùa!”
“Bà già đáng chết, ngươi rốt cuộc gọi hay không!” Một người đàn ông
thô lỗ mà đá một chân Lãnh phu nhân.
Hạ Úc Huân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên lên tiếng nói: “Dừng tay!
Các người gây khó dễ với bà ấy cũng vô dụng.”
Đại ca kính râm cười nhạt một tiếng, nói: “Cô gái, nơi này không có
phần cho cô nói chuyện!”
Hạ Úc Huân khinh bỉ liếc mắt nhìn những người đó một cái, nói: “Các
người rốt cuộc có một chút tố chất chuyên nghiệp hay không? Cho dù
muốn làm tiền, cũng phải biết rõ ràng rốt cuộc người các ngươi bắt cóc làm
tiền ai đáng giá chứ!”
“Cô có ý tứ gì?”
“Ý của tôi là, cái bà già này căn bản là không có giá trị, các ngươi chẳng
lẽ đều không nghe nói bà ấy cùng Lãnh Tư Thần bất hòa? Bà ấy chỉ thích
con trai nhỏ Lãnh Tư Triệt, thậm chí muốn đem toàn bộ tài sản đều giao
cho con trai nhỏ, Lãnh Tư Thần hận bà ấy không thể chết , bà ấy bị bắt cóc
chính là đúng ý anh ta, sao lại lấy tiền tới chuộc bà ấy chứ?” Hạ Úc Huân
khinh thường mà trào phúng nói.