“Câm mồm, cô đồ tiện nhân này!” Lãnh phu nhân bị chọc trúng chỗ đau,
tức giận đến cả người run rẩy.
“A? Là như thế này……” Đại ca kính râm có chút dao động, nói: “Cô
sao sẽ biết những tin này?”
“Hồ ly tinh, cô không biết xấu hổ!” Lãnh phu nhân nói liền muốn bổ
nhào về phía Hạ Úc Huân, bị một tiểu đệ lôi đi.
Phản ứng của Lãnh phu nhân ý vị sâu xa, đại ca kính râm trầm ngâm
nói:“Vị tiểu thư này, cô nhìn có chút quen mặt a!”
Đại ca kính râm đi qua đi lại vài lần, đột nhiên làm ra một bộ bừng tỉnh
đại ngộ, nói: “Đúng rồi…… Tôi nhớ ra rồi! Cô còn không phải là tình nhân
của Lãnh Tư Thần sao?”
Nghe hai chữ kia, Hạ Úc Huân trong lòng có chút đau, nói: “Nếu bị các
ngươi phát hiện, ta cũng không có gì để nói. Đưa điện thoại cho ta, ta gọi!
Bà già này liền không cần nữa chứ? Nhìn bà ấy ở chỗ này liền phiền lòng!”
“Cô? Chỉ là một tình nhân mà thôi, Lãnh Tư Thần sẽ vì cô mà tiêu tiền?
Theo chúng ta biết, người Lãnh Tư Thần để ý nhất ngoại trừ mẹ hắn hẳn
chính là Bạch Thiên Ngưng, chỉ tiếc, cư nhiên Bạch Thiên Ngưng chạy
thoát rồi!”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết sao!” Hạ Úc Huân nhướng mày.
Đại ca kính râm nháy mắt cho tiểu đệ bên cạnh, tiểu đệ gọi điện thoại,
đem điện thoại đặt bên tai Hạ Úc Huân.