khó trách anh sẽ chán ghét chính mình.
“Đừng cứng đờ như vậy, hệt như ôm một khối đầu gỗ, thả lỏng một chút
đi!” Thanh âm bất mãn của Lãnh Tư Thần cùng với hơi thở nóng rực từ
đỉnh đầu truyền đến.
“Ách…… À……” Hạ Úc Huân hít sâu hít sâu, muốn thả lỏng.
Nhưng mà……
Làm ơn đi! Lão nương đột nhiên được người đàn ông mơ ước hơn hai
mươi năm ôm vào trong ngực cùng chung chăn gối, anh nói tôi như thế nào
thả lỏng được a!
“Còn khó chịu sao?” Lãnh Tư Thần vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vươn
tay sờ sờ cái trán của cô.
“Đã không có việc gì……” Hạ Úc Huân hữu khí vô lực mà trả lời.
“Cô tối hôm qua phát sốt.” Lãnh Tư Thần nói.
“Thực xin lỗi, khiến anh thêm phiền toái……” Hạ Úc Huân rầu rĩ mà
nói.
Thật là đáng chết! Anh có thể hay không hung dữ một chút? Mắng mình
vài tiếng cũng được a, đột nhiên lại như vậy, thật sự không quen, lại có chút
hoài niệm……
Hơi thở anh, tiếng tim đập của anh, hơi ấm của anh, hết thảy hết thảy đều
làm Hạ Úc Huân càng ngày càng khẩn trương, chỉ có thể vô thức mà liều
mạng cuộn tay trong áo.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng mở to mắt, chậm rãi vặn bung tay cô
ra.