Hạ Úc Huân vẻ mặt mê mang, không rõ nguyên do mà ngẩng đầu nhìn
anh.
“Quần áo sắp bị cô xé nát, tối hôm qua lăn lộn một đêm, cô không mệt
sao?” Lãnh Tư Thần than nhẹ.
Hạ Úc Huân lúc này mới phát hiện vừa rồi chính mình vẫn luôn nắm
quần áo anh, lại nghe được câu này của anh thực dễ dẫn tới nghĩa khác, mặt
lập tức đỏ lên.
“À, thực xin lỗi……”
Khóe miệng Lãnh Tư Thần hơi hơi cong lên, khuôn mặt tuấn dật đột
nhiên chậm rãi tới gần mặt cô.
Hạ Úc Huân liều mạng nháy mắt,nói:“Anh anh…… Anh làm cái gì?”
“Hạ Úc Huân……”
“Đây!” Cô thần kinh mà trả lời, đáp xong rồi lại ảo não không thôi.
“Mặt cô đỏ……”
Phanh —— càng đỏ.
Rúc rúc rúc, nỗ lực hướng trong chăn mà rúc……
“Đừng nói với tôi, cô đang xấu hổ?” Lãnh Tư Thần chống khuỷu tay, tới
gần hơn một chút.
“Tôi nói cho anh biết, tôi mới không xấu hổ!” Đã rúc vào chăn đến mức
chỉ còn lộ đôi mắt ra ngoài.
“Hạ Úc Huân, tôi phát hiện cô càng ngày càng không có dũng khí!”
Lãnh Tư Thần cười nhạt một tiếng.