sao……
Lãnh Tư Thần, anh biết không? Tôi cho rằng anh không làm tổng tài,
không cần vợ đẹp, thậm chí ngay cả cha mẹ đều không nhận, tôi cho rằng
anh giống tôi, tôi cho rằng anh từ bỏ mọi thứ đều là vì tôi. Vì thế, lòng tôi
áy náy vô cùng.
Thật là buồn cười! Anh nhìn tôi có phải cũng cảm thấy tôi rất buồn cười
không?” Ngữ khí của Hạ Úc Huân châm chọc nói không nên lời.
“Anh đương nhiên là vì em!” Lãnh Tư Thần kích động nói.
“Vì tôi? Nhưng hiện tại tôi lại nghe thấy, anh tất cả đều là đang vì ích lợi
của anh, vì bảo toàn đế quốc Dạ Lang của anh. Lãnh Tư Thần, anh luôn là
như vậy, anh luôn có lý do! Mà người nên gánh váo hậu quả cho mọi lý do
hợp lý của anh đều là tôi! Anh tự cho là mọi thứ đều vì tôi, đến cuối cùng,
lại một mình quên mất tôi! Đây là cái anh gọi là vì tôi sao?” Hạ Úc Huân
kích động mà nói.
Lãnh Tư Thần vô lực mà suy sụp hạ bả vai, nói: “Tiểu Huân, trong
khoảng thời gian này xác thật là anh quá lơ là cảm nhận của em, nhưng,
anh cũng chỉ là muốn nhanh chóng kết thúc mọi thứ này……”