“Cái kia, A Thần…… Ách, thực xin lỗi lại gọi sai! Tổng giám đốc, tôi
tối hôm qua một đêm không trở về, ba tôi có phải hay không biết tôi lại gặp
rắc rối?”
Lãnh Tư Thần nhớ tới chuyện ngày hôm qua liền nổi giận, khinh bỉ nhìn
cô một cái, “Hiện tại mới biết sợ, sớm làm gì đi? Đôi mắt cô rốt cuộc là
dùng để làm gì? Một tấm bảng to như vậy cũng nhìn không thấy, còn ngây
ngốc đi vào bên trong! Tôi thật muốn bóp chết cô!”
Hạ Úc Huân thật nhanh mà trốn vào trong chăn, ấp úng đáp: “Buồn ngủ
quá! Đi ngủ! Đi ngủ thôi!”
Lãnh Tư Thần không chút nề hà mà nhìn cô, nói “Tôi đã nói với ba cô cô
phải cùng tôi đi công tác, ba ngày sau mới có thể trở về.”
Hạ Úc Huân lại nhanh chóng xốc lên chăn, ngồi quỳ chắp tay trước
ngực, nói: “Ân nhân!”
Đôi mắt trong suốt như suối của cô điểm xuyết chút nắng sớm, tràn đầy
đều là ảnh ngược bóng dáng của anh, làm trái tim anh run rẩy.
“Hạ Úc Huân, về sau đừng đeo mắt kính, đôi mắt của cô rất đẹp.”
Sống lưng Hạ Úc Huân bỗng nhiên cứng ngắc có chút hoảng loạn nói,
“Đúng rồi, mắt kính tôi đâu? Mắt kính! Mắt kính!”
Khắp đầu giường tìm cũng không có, Hạ Úc Huân bò bò bò, lướt qua
người Lãnh Tư Thần tìm hướng tủ đầu giường.
Lãnh Tư Thần một tay đem cô bế lên giữa không trung, sau đó ấn ngồi
lên đùi mình, giận dữ hét:“Hạ Úc Huân, cô lại làm lơ tôi!”
Hạ Úc Huân thân mình run nhè nhẹ, đôi mắt dần dần chứa đầy nước mắt:
“Mắt kính, mắt kính…… Cầu xin anh đưa cho tôi…… Cầu xin anh……”