đút cho nó ăn, giúp nó tắm rửa, sấy lông cho nó, còn ôm nó ngủ! Anh có
điểm nào so được?”
Hạ Úc Huân thấy anh càng nói càng kỳ cục, cư nhiên thật đúng là so đo
với một con chó, vô ngữ mà xoa xoa cái trán.
Trong lòng ngực pudding nhận thấy được địch ý của nam chủ nhân đối
với mình, sợ hãi “A ô” một tiếng, rất thức thời mà ngậm khô bò trốn về địa
bàn của mình.
Lãnh Tư Thần nhìn pudding ngủ trong cái tổ nhỏ màu hồng ấm áp kia,
trong mắt càng bốc hỏa, nói: “A, ngay cả chỗ ở cũng tự tay em làm.…”
Hạ Úc Huân thật sự bị anh nhắc mãi đến không nhịn được, một phen
đoạt khăn tay trong tay anh động tác thô lỗ mà lau khô tóc cho anh.
Lãnh Tư Thần chôn đầu, tùy ý cô xoa nắn, cuối cùng là không nói.
Chờ đến khi lau xong, anh một đầu nện trên vai cô, nhẹ nhàng ôm eo cô,
nói: “Tiểu Huân…… Anh rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ…… Anh chỉ có
ở thời điểm cùng em làm tình mới có thể cảm thấy an tâm…… Anh không
thể…… Kỳ thật cũng không phải không thể……”
Hạ Úc Huân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quát: “Anh câm miệng
cho tôi!”
Thấy cô tức giận đến hai má đỏ bừng, không hề tái nhợt không huyết sắc
như trước, Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra.
“Đi tắm rửa một cái thay quần áo, anh mang em ra ngoài.” Lãnh Tư
Thần xoa xoa đầu cô nói.
“Đi đâu?” Hạ Úc Huân nhăn nhăn mày.
“Ngày hôm qua nói mang em đi ra ngoài chơi.”