“Tôi…… Không muốn ra ngoài……” Hạ Úc Huân không chút hứng thú
nói.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần dần dần trở nên nặng nề, mấy ngày nay cô từ bắt
đầu cực độ bài xích đến dần dần an tĩnh ngoan ngoãn, cuối cùng giống như
ao tù nước đọng, thậm chí có dấu hiệu phí hoài bản thân mình, khiến anh
nôn nóng không thôi.
Không thể lại tiếp tục để cô như vậy, nếu không mặc kệ đối với thể chất
hay tâm lý cô đều không tốt.
“Ngoan, đi thay quần áo, chúng ta đi đến một nơi em nhất định sẽ thích.”
Lãnh Tư Thần nhẫn nại dụ dỗ nói.
Hạ Úc Huân mím môi, biết chỉ cần là chuyện anh quyết định liền nhất
định sẽ nghĩ cách làm được, chỉ đành theo lời anh đi tắm rửa thay quần áo.
Chờ lúc cô thay quần áo ra tới, Lãnh Tư Thần trên dưới đánh giá cô một
cái, vẻ mặt không tán đồng mà đi về phía trước, sau đó đưa tay mở nút thắt
áo khoác cô ra.
Hạ Úc Huân che cổ áo đề phòng mà lui về phía sau một bước, nói: “Anh
làm cái gì?”
Lãnh Tư Thần cười khổ liếc nhìn cô một cái, từ trong phòng lấy ra một
chiếc áo lông vũ cho cô, nói: “Thay cái này đi, áo trên người em quá đơn
bạc.”
“Tôi không sợ lạnh.”
“Em bây giờ không thể so với trước kia.”
Hạ Úc Huân nghe vậy thần sắc ảm đạm vài phần, nhàn nhạt nói, “Đều đã
qua lâu như vậy…… Không có gì trở ngại……”