“Việc này có lien quan gì đến cô ấy?” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần không kiên
nhẫn.
“Cô ấy từ nhỏ đã thích anh! Anh đối với cô ấy một chút cảm giác đều
không có sao? Em thật sự không muốn nhắc nhở anh, anh vừa rồi biểu tình
có bao nhiêu ôn nhu!” Ngữ khí Lãnh Tư Triệt có chút kích động.
Mày Lãnh Tư Thần lập tức nhăn lại, nói: “Tư Triệt, em rốt cuộc muốn
nói cái gì?”
“Em cái gì cũng không muốn nói, em chỉ muốn anh biết, anh yêu chính
là Bạch Thiên Ngưng, muốn cưới cũng là cô ấy. Cho nên, xin anh đừng trêu
chọc Tiểu Huân, đừng làm ra hành động khiến cô ấy hiểu lầm.”
Lãnh Tư Triệt chất vấn nói khiến tỏng lòng Lãnh Tư Thần nổi lên một
đám lửa không tên anh đối với cô tránh còn không kịp, đâu ra trêu chọc.
“Anh như thế nào đối với cô ấy là chuyện của ta, huống chi cho tới nay
đều là cô ấy trêu chọc anh, là cô ấy đối với dây dưa không thôi! Thẩm mỹ
của anh không có đặc biệt như em, cô gái như Hạ Úc Huân, nếu cô còn coi
như phụ nữ mà nói, anh đều sẽ không thèm nhìn một cái, mời em nhìn rõ
tình hình, đừng đem anh kéo về bên cô ấy, anh cùng cô ấy căn bản không
phải người cùng một thế giới!”
Anh cùng cô ấy căn bản không phải người cùng một thế giới.
Cô ấy gần như ngu xuẩn ngây ngô và đơn thuần căn bản không cho phép
tồn tại trong thế giới của anh.
Cứ như vậy không màng tất cả mà điên cuồng đi yêu một người biết rõ
không có khả năng ở bên nhau, xem ra quả thực ngu ngốc không ai bằng.
Nhưng vì cái gì, ở bên nhau lại dễ dàng cảm thấy vui vẻ cùng thoải mái
như vậy, thậm chí bất tri bất giác mà trầm luân trong đó.