nhận sự thật tàn nhẫn này.
Nội tâm cô nảy lên một cổ bất an mãnh liệt, hơn nữa bất an càng lúc
càng lớn.
Thật vất vả tới sân bay, cô nhanh chóng gọi xe đi đến nhà Hạ Úc Huân.
Trên xe taxi, cô nôn nóng mà gọi cho Hạ Úc Huân nhưng điện thoại vẫn
luôn không liên lạc được, một chiếc màu đen xe từ bên cạnh đi ngang qua,
dư quang cô cư nhiên nhìn thấy Renault ngồi bên trong, còn có cô gái sắc
mặt tái nhợt bị hắn ôm vào trong ngực ……
Cô gái kia sao lại…… Sao lại giống Úc Huân?
Tần Mộng Oanh nhanh chóng quyết định: “Bác tài, quay đầu, đuổi theo
chiếc xe kia! Nhanh lên! Mau! Tôi trả bác gấp đôi tiền!”
Tài xế vừa nghe gấp hai, lập tức quay đầu đuổi theo.
Tần Mộng Oanh thấp thỏm bất an mà đi theo chiếc xe kia mãi cho đến
khi dừng ở một sân bay tư nhân.
“Mẹ!” Lạc Lạc cảm giác được mẹ khẩn trương, cũng có chút bất an.
Tần Mộng Oanh vội vàng bịt miệng bé lại, nói: “Hư, đừng nói gì cả.”
Những người đó muốn làm cái gì? Nhìn dáng vẻ Hạ Úc Huân đã mất đi
tri giác, cho nên cô nhất định là bị bắt cóc……
Tần Mộng Oanh đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó người đầu tiên nghĩ đến
chính là tìm Âu Minh Hiên hỗ trợ, nhưng mới vừa ấn dãy số mới đột nhiên
nhớ tới Âu Minh Hiên mấy ngày này cũng bận tối mày tối mặt, lúc cô khởi
động máy còn nhìn thấy một tin nhắn nói anh hiện tại đang ở Mỹ.
Nước xa không cứu được lửa gần.