Thực đáng tiếc, ngay lúc cô chôn đầu đó, anh không nhìn thấy được sự
yếu ớt trong mắt cô.
“Anh gần đây rất bận, ngoan, lại nhẫn nại một chút được không? Mọi thứ
đều sắp sửa kết thúc!”
“Kết thúc…… Đúng vậy! Sắp kết thúc…… Ha ha…… Em cũng luôn có
dự cảm…… Mọi thứ đều sắp kết thúc……”
……
Trong phòng tắm màu máu tươi chói mắt……
Thân ảnh cô như ẩn như hiện trước mắt……
Đột nhiên ở trong gió hóa thành từng mảnh tơ bông điêu tàn biến mất
không thấy nữa……
“Tiểu Huân ——”
Trên giường lớn màu cà phê, Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngồi dậy, mồ hôi
đầy đầu, dồn dập thở dốc trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ càng thêm trầm
trọng.
Bên gối trống rỗng, vẫn lắng đọng lại 5 năm lạnh băng.
Anh mở đèn đầu giường, từ ngăn kéo lấy thuốc ngủ ra, cũng không nhìn
xem rốt cuộc có bao nhiêu viên, cứ như vậy khô khốc mà nuốt xuống.
Sau khi bình tĩnh, anh cầm lấy di động gọi một cú điện thoại.
“Alo, Lương Khiêm.”
Đầu bên kia điện thoại, Lương Khiên từ ngủ mơ bị đánh thức vừa nghe
thấy thanh âm lạnh băng lập tức bao nhiêu buồn ngủ đều tiêu tan, mỗi một