Lãnh Tư Thần nghe vậy sắc mặt tức khắc đen, nói: “Không cần, người
phụ nữ của tôi tự tôi sẽ quý trọng, cô đừng có ý đồ gì với cô ấy.”
“Người cũng chưa tìm được, lời này của anh cũng quá sớm rồi!” Cung
Hiền Anh khoanh tay trước ngực, chẳng hề để ý mà liếc xéo anh một cái.
Sắc mặt Lãnh Tư Thần hơi trầm xuống, chuyển động ghế dựa, nhìn về
phía bên ngoài cửa sổ sát đất, nói: “Mấy năm nay, cô ấy có lẽ quá yên tâm
về tôi, cho nên mới an an ổn ổn mà ở chỗ nào đó……”
“A, nghe ý tứ này của anh…… Anh là muốn ép tự cô ấy ra sao?” Cung
Hiền Anh nhướng mày, đối với cô gái tính cách như vậy, phương pháp
khích tướng xác thật là chủ ý không tồi.
“……” Lãnh Tư Thần trầm mặc, trên thực tế, chính anh cũng không hề
nắm chắc.
Đối với bất cứ chuyện gì anh đều có thể tính sẵn trong lòng, nhưng với
cô, anh lại một chút biện pháp đều không có.
Cung Hiền Anh bĩu môi nói: “Nói thật, không phải tôi đả kích anh!
Phương pháp này nếu cô ấy còn yêu anh mới có thể hiệu quả, nếu không
mọi thứ đều là không tốt. Nếu cô ấy còn sống, vì cái gì nhiều năm như vậy
cô ấy đều không tới tìm anh? Vậy chỉ có một khả năng, cô ấy đã sớm
không……”
Thấy người đàn ông lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết sắc mặt bỗng
nhiên trở nên trắng bệch, Cung Hiền Anh tự biết nói sai lời, ho khan vài
tiếng lại không nói nữa.