“Ta khi dễ ngươi lúc nào?” Tiểu Bạch bất mãn hỏi.
“Ngươi không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo ra sau núi hái dâu, ngươi còn
không cho ta cùng Tân Tiểu Bảo đi bắt cá, ngươi còn không cho ta cùng
Tân Tiểu Bảo kề tai nói nhỏ……” Niếp Niếp nhất nhất lên án.
Tiểu Bạch nghe sắc mặt càng ngày càng kém, đáp: “Lại là Tân Tiểu Bảo,
Tần Niếp Niếp, ngươi đủ chưa? Ngươi nếu muốn đi, ta có thể cùng ngươi
đi, không được đi cùng với hắn ta!”
Ách…… Khóe miệng Hạ Úc Huân một trận run rẩy, đoạn đối thoại này
sao lại quỷ dị như vậy chứ?
Nhi tử, con còn nhỏ tuổi đã bá đạo như tổng giám đốc thật rồi sao?
“Vì cái gì chứ?” Niếp Niếp tức giận phồng má, nói: “Vì cái gì không cho
ta cùng Tân Tiểu Bảo đi!”
“Không vì cái gì cả, ngươi nếu còn dám đi, về sau bài tập kiểm tra đừng
hy vọng ta sẽ giúp ngươi.” Tiểu Bạch ra đòn sát thủ.
“Dì Hoa, dì xem! Dì xem Tiểu Bạch lại khi dễ con, ô ô ô……” Niếp
Niếp ủy khuất mà nhào vào lòng Hạ Úc Huân, sau đó căm giận mà cáo
trạng: “Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói! Hôm nay Chu Thiến
Thiến lớp bọn con viết thư tình cho Tiểu Bạch!”
“Ách, tình…… Thư tình?” Hạ Úc Huân hoài nghi chính mình vừa rồi có
phải xuất hiện ảo giác hay không.
“Dạ, còn có chocolate!” Niếp Niếp lời thề son sắt, vẻ mặt những lời con
nói tuyệt đối là lời nói thật.
Khuôn mặt Tiểu Bạch hơi có chút phiếm hồng, hừ một tiếng, không nói
hai lời liền một mình đi về phía trước.