“Làm sao vậy? Có tâm sự?” Cô vươn tay quơ quơ ở trước mặt anh, nói:
“Tôi còn chưa hỏi anh, làm gì muốn mang tôi đi nghỉ phép? Cho dù là vì
làm bộ, cũng không cần chọn nơi như Hạnh Hoa Thôn như vậy, tôi còn
tưởng rằng anh muốn mang tôi đi Maldives, Hawaii, Las Vegas……”
Lãnh Tư Thần hồi âm bằng vẻ trầm mặc trước sau như một.
Cung Hiền Anh cố nén xúc động núi lửa phun trào, cùng anh ở chung tới
nay, anh đối với mình nói qua tuyệt đối không vượt quá mười câu.
Người đàn ông băng sơn buồn như vậy không thú vị như vậy, cô thật sự
không cách nào tin nổi cô gái tên Hạ Úc Huân kia sao có thể chịu được?
Cô dám đánh đố, cô gái kia nhất định là chịu không nổi tính tình Lãnh
Tư Thần, cho dù bọn họ gặp lại, cô ấy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.
Nếu không phải cô đã có An Kỳ, cô có thể cảm thấy hứng thú đối với cô
gái này!
Hơn một giờ sau, hai người xuống xe, lang thang không có mục tiêu mà
bước ở trấn cổ.
Xuyên qua những tường đỏ ngói xanh, đạp lên những tảng đá đầy rêu
xanh, trong không khí tràn ngập hương hoa quả thanh mát.
“Tôi hình như ngửi được mùi hoa oải hương!” Cung Hiền Anh đi về phía
nơi có mùi hương kia.
Quả nhiên, sau năm phút đồng hồ, một mảnh vườn hoa oải hương lớn
xuất hiện ở trước mắt.
Cung Hiền Anh nhịn không được kinh hỉ mà tán thưởng lên tiếng: “Thật
đẹp a! Anh xem, đằng kia có cô gái, mảnh vườn này hẳn là cô ấy chăm sóc,
thật là lợi hại a!”