“Cô hình như là nhân viên làm việc nơi này, hẳn là càng hiểu quy tắc vũ
hội hơn tôi.” Cô càng che giấu, anh càng hoài nghi, trong nháy mắt, anh cơ
hồ đã kết luận cô gái trước mắt này chính là Hạ Úc Huân.
“Vậy được rồi! Nếu anh kiên trì……” Hạ Úc Huân không đếm xỉa đến.
Thứ nhất, cô đánh cuộc người trước mắt này căn bản không phải Lãnh
Tư Thần; thứ hai, cô đánh cuộc cho dù anh là Lãnh Tư Thần cũng nhận
không ra mình sau 5 năm; thứ ba, lớ như đến lúc đó bị nhận ra, cô liền chết
cũng phải chối.
“Vậy…… Anh tháo trước!” Hạ Úc Huân tranh đấu cuối cùng.
“Ưu tiên phụ nữ.” Lãnh Tư Thần mặt không cảm xúc nói.
Hạ Úc Huân ở trong lòng nguyền rủa một tiếng, cái tên đáng chết này.
Quả nhiên mặc kệ là 5 năm trước hay là 5 năm sau đều đấu không lại
anh.
Tay cô nắm chặt góc chiếc mặt nạ……Giây tiếp theo, tiếng chuông di
động đột nhiên vang lên tạm thời cứu vớt cô.
“Tôi nghe điện thoại.” Hạ Úc Huân như trút được gánh nặng, xin lỗi mà
nhìn anh một cái, đi đến bên cạnh nhận cuộc gọi.
“Chủ quản, không ổn, Tiểu Bạch đột nhiên té xỉu.” Hạ Úc Huân nghe
người đầu bên kia nói.
Lãnh Tư Thần chỉ nhìn cô gái trước mắt không biết nghe được cái gì, đôi
môi đỏ thắm đột nhiên mất đi huyết sắc, khóe môi cắn chặt, thoạt nhìn vô
cùng hoảng loạn.
“Rất xin lỗi, tiên sinh, trong nhà xảy ra một chút việc, tôi phải rời đi.” Hạ
Úc Huân vội vàng nói xong liền biến mất trong đám người.