Tiểu Bạch vừa thấy Hạ Úc Huân rơi lệ liền luống cuống, nói: “Mẹ đừng
khóc, mẹ thật xin lỗi…… Lần này là con quá xúc động…… Làm hại mẹ bị
người kia khi dễ gây khó xử…… Đều là Tiểu Bạch không tốt…… Mẹ mẹ
đánh chết con cho hả giận đi……”
Hạ Úc Huân đem cậu nhóc ôm chặt vào trong ngực, trên khuôn mặt nhỏ
của cậu hôn vài cái, nói: “ Mẹ mới không nỡ đánh con! Tiểu Bạch con làm
rất tuyệt! Mẹ thật sự cảm thấy thực hả giận! Tuy rằng mẹ vẫn luôn làm bộ
không để bụng, nhưng dù sao cũng là người đã từng dùng hết mọi thứ để
yêu thương, nhìn thấy hắn cùng phụ nữ khác ân ân ái ái, sao có thể không
tức giận!
Bất quá, về sau không thể còn như vậy, bởi vì không đáng, không đáng
lại bị chuyện quá khứ ràng buộc cùng ảnh hưởng đến tâm trạng, tương lai
mới là quan trọng nhất!”
Tiểu Bạch nặng nề mà gật gật đầu, đáp: “Mẹ con đã biết!”
“Uhm, ngoan, còn nữa, về sau làm chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ
biết trước tiên, điểm này có thể làm được chứ? Bằng không mẹ cái gì cũng
không biết, sẽ cảm thấy mình thực vô dụng, sẽ cảm thấy Tiểu Bạch không
tin mẹ, thật sự tổn thương!” Hạ Úc Huân khổ sở nói.
Tiểu Bạch nhanh chóng vươn ngón út, nói: “Về sau chuyện gì con nhất
định đều không dối gạt mẹ, ngoéo tay!”
Hạ Úc Huân nín khóc mỉm cười, đáp:“Ngoéo tay!”
Một lớn một nhỏ hai ngón tay gắt gao móc vào nhau.
Nhóm dịch: Mèo Xinh