Lãnh Tư Thần nỗ lực bình tĩnh lại, nói với bản thân, hiện tại y học muốn
trừ sẹo rất dễ dàng.
Không thể tin nổi cư nhiên vậy cũng không được, chuyện so với tưởng
tượng của anh còn khó giải quyết hơn.
Ngày hôm qua anh thật sự là bị cô chọc tức không chịu được, vốn là
chuẩn bị vạch trần cô ngay tại chỗ, không thể chơi trò biết rõ là cô, còn
phải cố tình làm bộ không phải cô, không nghĩ tới nha đầu này so với anh
tưởng tượng còn khó đối phó hơn.
Thực hiển nhiên Nam Cung Lâm con cáo già ở giữa kia xuất lực không
nhỏ.
Lãnh Tư Thần mới vừa bình tĩnh lại, nhìn thấy cô quần áo bất chỉnh nằm
bên cạnh mình, con ngươi lập tức lại bốc hỏa lên.
Anh dùng tay trái vụng về bưng cháo, tự mình uống một ngụm, sau đó
buông chén, nắm cằm cô, dán lên môi cô.
Cháo lạnh thấm từ khoang miệng theo yết hầu tiến vào thực quản, Hạ Úc
Huân cảm thấy thoải mái chút, sắc mặt tái nhợt dần dần chuyển biến tốt
đẹp.
Nhìn hai má cô dần trở nên hồng nhuận, sắc mặt Lãnh Tư Thần cũng hòa
hoãn chút, anh đang muốn tiếp tục, cô lại chậm rãi mở đôi mắt ra, tựa hồ
liền sắp tỉnh lại.
Lãnh Tư Thần lập tức nguyền rủa một tiếng dựa trở lại đầu giường.
Hạ Úc Huân chậm rãi ngồi dậy, sau đó không thể tránh né phát hiện
mình cư nhiên ngủ ở trên giường, bên cạnh người đàn ông này.
Không chỉ có như thế, còn…… Còn quần áo bất chỉnh!