Chủ nhiệm lớp nhìn tình hình cũng hoảng sợ, đứt quãng mà giải thích
nói: “Người kia ăn mặc quý phái, nhìn không giống người xấu, bà ấy nói bà
là bà nội cậu bé, cho nên tôi liền không chú ý……”
“Quý phái? Cô xem gia đình như chúng chúng tôi sẽ quen biết người có
bộ dáng như vậy sao? Cô sao có thể làm giáo viên được? Sao lại có thể tùy
tiện để người xa lạ đem cậu bé đi được!” Hạ Úc Huân toàn thân đều đang
run rẩy, cả người đều sắp điên rồi.
“Tiểu Hoa, em bình tĩnh một chút.” Tần Mộng Oanh xin lỗi nhìn chủ
nhiệm lớp một cái, giữ chặt Hạ Úc Huân khuyên nhủ.
Hạ Úc Huân như ruồi bọ không đầu tại chỗ xoay vài vòng, đột nhiên một
phen giữ chặt tay Niếp Niếp đang thút tha thút thít nức nở khóc bên
cạnh,hỏi: “Niếp Niếp, nói cho dì Hoa biết, Tiểu Bạch hôm nay không về
cùng con sao?”
Niếp Niếp vẻ mặt áy náy mà cúi đầu, đáp: “Thực xin lỗi dì Hoa……
Hôm nay con và Tiểu Bạch cãi nhau, con cùng Tân Tiểu Bảo về
nhà……”Niếp Niếp càng nói càng tự trách, cuối cùng oa một tiếng khóc
rống lên: “Đều do con! Không bảo vệ tốt em trai!”
Kỳ thật Niếp Niếp người chị này thật sự có chút cam chịu.
Lúc Tiểu Bạch một tuổi hai tuổi, còn ê ê a a gọi chị, tùy ý bé trở thành
búp bê mà chơi, nhưng từ lúc ba tuổi đã không dễ lừa gạt, mở miệng một
tiếng là giòn giã kêu Tần Niếp Niếp, như tiểu hoàng đế đem nàng sai bảo
tới, sai bảo lui.
Nhưng ai bảo bé chính là thích cậu em trai như viên xôi nếp đáng yêu
này chứ, nếu bé cưng chiều cậu dựa vào cậu, cậu liền không cho bé hôn,
cũng không cho bé ôm.